Khi ấu hồ xuất hiện trong bàn tay Hiên Viên Cẩm, văn thần võ tướng đều hít một ngụm khí lạnh, kia không phải vật sủng Nhiếp Chính vương cưng chiều sao? Mọi người vụng trộm liếc nhìn sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên, nhất thời cảm thấy trên đầu đầy mây đen, tia chớp lóe lên, hoàng thượng, có thể cho phép bọn họ về phủ sớm hơn được không?
Mắt lão Hoàng đế đục ngầu, ngay cả dũng khí để nhìn sắc mặt Nhiếp Chính vương cũng không có, gân xanh trên làn da nhăn nheo nổi lên, chỉ vào Thập Ngũ công chúa nói: "không biết liêm sỉ, quỳ xuống cho trẫm."
Hiên Viên Phấn nhát gan yếu đuối thân thể run rẩy kịch liệt, không nghe thấy phụ hoàng nói là ai, bịch một tiếng, đầu gối rơi xuống nền đất, cúi chặt đầu, ánh mắt khẩn trương bất an, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng.
"Phụ hoàng, nhi thần không có phạm sai lầm? Vì sao tức giận với Cẩm nhi?" Thập Ngũ công chúa bình thường bị lão Hoàng đế nuông chiều thành quen, sao có thể chịu được phụ hoàng nghiêm khắc quát mắng? Trong khoảng thời gian ngắn không chút nghĩ ngợi, khóc lóc kêu ủy khuất.
"Xem ra bình thường trẫm không cho ngươi đi vào quy củ, ngươi lại không biết trời cao đất dày là gì, còn không mau quỳ xuống, nhận lỗi với Nhiếp Chính vương." Lão hoàng đế thiếu chút nữa đã đứng lên ấn Thập Ngũ công chúa quỳ xuống, đứa nhỏ ngu xuẩn, ngươi chơi cái gì thì chơi? Sao lại chạm vào sủng vật của Nhiếp Chính vương?
"Phụ hoàng...."
"Câm miệng."
Lan phi tựa lưng vào ghế ngồi, mắt phượng chuyển tới trên mặt Liễu phi gia thế khổng lồ, khóe miệng lộ ra ý cười khinh miệt, làm một bộ xem kịch vui, lần này bản cung muốn nhìn thấy kết cục của hai đứa con nhà ngươi khi đụng đến Nhiếp Chính vương, bản cung không muốn đối địch với ngươi, nhưng Hiên Viên Cẩm lại ỷ được Hoàng thượng sủng ái mà sỉ nhục con nàng là tàn phế, khẩu khí này nàng làm mẹ khó nuốt trôi, mắc kẹt khó chịu, hôm nay, cuối cùng ông trời có mắt, gọi người tới thu thập hai đứa trẻ ác độc không biết trời cao đất dày này.
trên mặt Liễu phi đã sớm hoa dung thất sắc, từ cao xuống dưới không thể đắc tội cũng không dám đắc tội có vài người, lần này Cẩm nhi chọc họa, hại nàng một đầu mồ hôi lạnh, ngay cả phụ thân cũng sợ hãi Nhiếp Chính vương, nàng sao có thể không sợ?
Lấy lại bình tĩnh, nàng đứng dậy lôi kéo Hiên Viên Cẩm quỳ gối xuống trước mặt lão Hoàng đế: "Hoàng thượng, là do nô tỳ dạy nhi nữ không nghiêm, thỉnh hoàng thượng thứ tội."
Lão hoàng đế thả lỏng không ít, vẫn là Liễu phi biết tình thế nặng nhẹ, thở dài một hơi nói: "Người các người thỉnh thứ tội không phải là ta mà là Nhiếp Chính vương.”
"Cẩm nhi, Phấn nhi, còn không mau hướng Nhiếp Chính vương bồi tội, thỉnh cầu Vương gia khai ân." Hành vi này của Liễu phi thật có kỹ xảo, nàng trước quỳ lạy lão hoàng đế, bảo trì tự tôn của lão Hoàng đế, sau lại dẫn hai đứa bé xuống thỉnh cầu Nhiếp Chính vương tha lỗi, chỉ là một sủng vật, nàng đã hạ mình như vậy, Nhiếp Chính vương hẳn sẽ không gây khó xử với một nữ nhân như nàng.
Hiên Viên Cẩm vẫn ở trong trạng thái không hiểu tại sao, nàng không biết vì sao mình phải cầu xin Nhiếp Chính vương tha thứ, nàng đâu có mạo phạm đến Nhiếp Chính vương!
Chợt thấy dáng người cao lớn của Nhiếp Chính vương đi tới, tựa như thiên thần tuấn mỹ khiến hô hấp nàng ngừng vài giây, còn chưa kịp nhìn kỹ, hồ ly nhỏ trong tay đã rơi vào lòng bàn tay của Nhiếp Chính vương, nàng thậm chí còn không biết Nhiếp Chính vương làm thế nào lấy được hồ ly nhỏ.
Tử Lạc Vũ một lần nữa trở lại trong tay Tiêu Diệc Nhiên, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp, ánh mắt hồ ly có chút chua xót, đôi mắt tròn xoe ngập nước chớp chớp, đầu nhỏ chúi vào ngón tay mỹ nam vương gia, vừa rồi thiếu chút nữa, nó cho rằng nó sẽ chết đi.... Hu hu ~
Trong mắt Tiêu Diệc Nhiên là bộ dáng đáng thương khổ sở của hồ ly nhỏ, con ngươi đen nổi lên đau xót, sờ lên sợi tơ vàng trên cổ nó, hơi dùng một chút lực, sợi tơ vàng bị chặt đứt, nhưng lại để cho người ta thấy quỷ kế, sau khi tơ vàng bị đứt, bốc cháy rất nhanh, một đường đốt tới trong bàn tay Hiên Viên Cẩm.
Liễu phi một phen che miệng Hiên Viên Cẩm đang đau đớn hét lên, bên tai còn dặn dò nói: "Muốn bình yên vô sự, phải khẩn cầu Nhiếp Chính vương tha thứ."
"Nhiếp chính... Vương gia, Lưu Nhi... Sai lầm rồi, thỉnh... Cầu ngài... Tha thứ." Hiên Viên Phấn bị dọa run rẩy không ngừng, nhìn đến lòng bay tay bị đốt cháy của muội muội, lời hắn nói ra hàm răng vẫn va vào nhau run run.
"Nhiếp chính vương, Cẩm Nhi biết sai, thỉnh Vương gia khai ân, tha thứ cho Cẩm Nhi còn trẻ không biết." Hiên Viên Cẩm nhịn đau đớn trong lòng bàn tay, cúi đầu nhận sai.
Hồ ly nhỏ rất có thành kiến đối với Hiên Viên Cẩm và Hiên Viên Phấn, thiếu chút nữa giết chết tỷ, nhận thức sai ở đâu? Mỗi người phạm sai lầm đều xin lỗi là xong việc, thì trên thế
giới cần cảnh sát để làm gì? không đúng, nó hiện tại ở cổ đại, hẳn là cần đến nha môn làm gì?
Thân thể nó từ trong lòng bàn tay của Tiêu Diệc Nhiên, vươn lòng bàn chân huyết nhục mơ hồ cho Tiêu Diệc Nhiên xem, một đôi mắt hồ ly ủy khuất chớp chớp.
Chạm đến lòng bàn chân đầy huyết nhục của hồ ly nhỏ, đồng tử Tiêu Diệc Nhiên mạnh mẽ co rút, nguy hiểm nheo lại, hắn vươn tay ngón tay ở giữa không trung dừng một chút, đặt ở trên đầu hồ ly nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve.
một loại an tâm trước nay chưa từng có nảy sinh trong lòng hồ ly nhỏ, lòng bàn tay hắn ấm áp, giống như mới trước đây ngủ nôi, ấm áp mà thoải mái, ánh mắt hắn đau xót giống như phụ thân, như nhắn nhủ nàng an tâm, một gia đình tràn ngập ấm áp.
"Đứng lên đi!" Tiêu Diệc Nhiên như thường ngày, thanh âm không có độ ấm cùng cảm tình.
Liễu phi trong lòng rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nhủ may mà Vương gia không trách tội.
Hiên Viên Cẩm vui vẻ đứng lên, thuận tiện kéo ca ca lên, đang muốn nói một hai câu cảm tạ, lại bị một câu băng lạnh lãnh khốc vô tình phá nát vụn biểu tình khoái trá trên mặt.
"Nguyệt Như, đem kim tàm ti lấy đến, bọn họ đối đãi với hồ nhi của bổn vương như thế nào, dùng kim tàm ti đối đãi như thế." Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên lạnh như băng, lời băng lãnh giống như kình lôi, xé toạc nỗi lòng của lão Hoàng đế cùng Liễu phi.
Phi Y đứng trong góc, hai tay khoanh vào ngực, đẩy mũi chân, không hề có chút rụt rè của nữ tử, lại có vài phần giống công tử tà mị phong lưu, bên miệng lộ vẻ tươi cười yêu nghiệt, hứng thú nồng hậu nhìn trận “cung yến” đột biến này.
Nguyệt Như vừa ra cửa gặp ngay phải Hiên Viên Cẩm, thấy Hiên Viên Cẩm cất giấu hồ ly nhỏ tiến vào cung yến, nàng cũng đã biết vương gia sẽ trừng phạt Hiên Viên Cẩm, vì thế nàng liền hỏi cung nữ thái giám đi theo Hiên Viên Cẩm, mới biết được Hiên Viên Cẩm đối đãi với hồ ly nhỏ tàn nhẫn như vậy, mặt không đổi về lại bên cạnh Vương gia, chờ lệnh.
"Dạ, gia." Nguyệt Như từ bên hông rút ra tàm ti, tuân theo mệnh lệnh chủ tử, đi chấp hành nhiệm vụ của nàng.
"không, ta chính là công chúa Đông Phong quốc, các ngươi không thể buộc ta như lũ súc sinh." Hiên Viên Cẩm hoảng sợ kêu, nàng đường đường là công chúa một nước mà lại bị buộc cổ dắt đi, đây quả thực chính là sỉ nhục.
Hiên Viên Phấn hoàn toàn thất thần, hắn vẫn không rõ hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? hắn cũng không rõ người hắn gọi Nhiếp Chính vương kia, rõ ràng đã gọi hắn đứng lên, vì sao còn muốn trừng phạt hắn ...
"không thể? Hừ, bổn vương hôm nay liền nói cho ngươi, thiên hạ này không có chuyện gì là bổn vương không thể làm."