Sau khi vị thần y dở hơi Văn Nhân Khanh rời đi, hồ ly nhỏ ngày ngày quá thoải mái, không có việc gì, nó quyết định cào tuyết để khắc thành người tuêts, kỳ quái là bộ dáng người tuyết nó điêu cũng chỉ có ấu hồ nghĩ đó là người, còn những người khác nhìn vào, đều cho rằng đó chẳng khác nào một cái đầu lợn.
Có một lần, nó thảnh thơi nhớ lại bộ dáng của Tiêu Diệc Nhiên, quyết định nặn một mỹ nam vương gia bỏ túi, dùng cái đuôi quấn lấy tha đi thư phòng, muốn Tiêu Diệc Nhiên được thưởng thức tác phẩm xuất sắc của nó.
Tiêu Diệc Nhiên nhìn nửa ngày, vẫn không biết hồ ly nhỏ này nặn hình dạng gì, lỗ mũi thô to kia chắc là nặn động vật.
Tử Lạc Vũ sung sướng rạo rực chỉ chỉ vào mỹ nam vương gia bằng người tuyết, lại chỉ chỉ Tiêu Diệc Nhiên, xõa tung cái đuôi, phe phẩy đắc ý.
không nghĩ tới, tỷ còn có thiên phú điêu khắc tuyết....
Tiêu Diệc Nhiên cuối cùng cũng hiểu được, nguyên lai hồ ly nhỏ này không phải điêu khắc động vật, mà là hắn.
Khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, hắn xấu như vậy sao? Hồ nhi nghịch ngợm này, dám đùa cợt bổn vương.
hắn chưa nói hai lời, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nhấc chân ra khỏi thư phòng, ấu hồ cười khẽ thè lưỡi, mỹ nam vương gia không phải giận nó đấy chứ? Chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi một đại nam nhân không cần nhỏ mọn như vậy? Tốt xấu gì thì tỷ cũng là bạn cùng giường cùng phòng....
Trong khi mỗ hồ đang miên man suy nghĩ, Tiêu Diệc Nhiên đã trở lại, bàn tay nhào vào người tuyết.
hắn làm cái gì vậy? không phải hắn định bóp nó thành cái đầu heo để trả thù hồ ly ta đấy chứ? Mỗ tiểu hồ ly thân dài quá đầu, chú ý nhất cử nhất động của Tiêu Diệc Nhiên trên người tuyết, tên chết tiệt, không sợ bị cắn mông thì cứ biến tác phẩm của tỷ thành đầu heo đi....
Ngón tay thon dài trắng nõn đem người tuyết điêu thành một viên tuyết tròn, cứng cứng, mỗ hồ cảm thấy tuyết tròn kia có thể đem thành quả cầu đá, thình lình xảy ra ý tưởng khiến hồ ly nhỏ nảy ra hứng thú, nó học động tác ngựa đạp, đạp cái móng vuốt mềm nhũn của nó vài lần, chuẩn bị sút gôn, đem cầu đá bay.
Tiêu Diệc Nhiên thấy vậy, cầm quả cầu tuyết lên, ngón tay đẹp chọc chọc vào trán nó, thân thể mỗ hồ bị kìm hẵn, ngã xuống, bốn móng vuốt bám vào tập văn kiện trên bàn.
Người ta không phải định đem nó thành cái bóng đá, hoài niệm một chút thời gian lúc trước ở trường học, lại nói, năm đó nàng cùng nam sinh đá bóng, kỹ thuật sút gôn của nàng còn rất tốt....
"Cho ngươi." Tiêu Diệc Nhiên vừa nói vừa rút ra cây trăm mặc ngọc, ba ngàn tóc đen nhất thời rơi xuống, tà tứ rối tung sau lưng cẩm bào huyền sắc của hắn.
Mỗ hồ ly vừa nghe lời này, nhanh chóng từ “té xỉu” vội tỉnh lại, đứng lên vừa vặn nhìn thấy động tác dùng trâm gài tóc của Tiêu Diệc Nhiên.
Nàng cơ hồ nhìn đến ngây người, động tác tiêu dật tuấn mỹ, đẹp trai tàn bạo, quá đẹp, nàng thích nhất nhìn bộ dáng vuốt tóc của Tiêu Diệc Nhiên, có chút yêu nghiệt, cũng có một chút lãnh khốc, lại có chút quyến rũ người, lúc này toàn thân hắn đều tràn đầy hấp dẫn mị hoặc, nữ nhân định lực không tốt dễ bị luân hãm, may mà định lực tỷ tài trí hơn người.
Mỹ nam vương gia phát chất siêu cấp, so với người trong quảng cáo, tóc còn mềm mại hơn, ngón tay trắng nõn vuốt qua, cây lược gỗ đặt trên tóc hắn, không cần chải, sẽ tự động rơi xuống. Móng vuốt nó cố gắng vươn đến tóc hắn, nhưng mãi không với tới.
Trước kia, tóc nàng đâu có mọc tốt như vậy? Mấy ngày không chải vì tóc nàng chẳng khác nào lông gà? thật là hâm mộ, thật ghen tỵ!
Ấu hồ nằm úp sấp ở trên bàn, hai chân trước kéo cằm, nhìn khuôn mặt tuấn tú phẫn hận kia của Tiêu Diệc Nhiên, đặc biệt khi hắn chuyên chú làm một việc, lạnh lùng mà trầm tĩnh khiến hắn phi thường có mị lực, quả thực chính là mê chết người.
Lại nói, nàng ở hiện đại coi như đã sống mười tám năm, đẹp trai lớn nhỏ, siêu sao điện ảnh cũng xem qua không ít, cái gì vương tử, mỹ nam đa dạng, khốc ca soái ca, đợi chút, toàn bộ đều so sánh với vị mỹ nam trước mắt này, tất cả đều kém xa.
Cái gì gọi khí chất? Cái gì gọi tao nhã? Cái gì gọi nội hàm? Nhìn vị mỹ nam trước mắt này đi, không cần tranh luận gì thêm, người ta viết một chữ thôi cũng đã bá đạo cứng cáp rồi, người ta diện mạo tao nhã thế kia, người ta....
Ngẩng đầu nhìn cái gì vậy? Tỷ nhìn một chút thôi mà? Mỗ hồ chột dạ chớp đôi mắt to tròn, làn da dưới bộ lông có chút nóng lên.
Tiêu Diệc Nhiên đã biết thói quen của hồ ly nhỏ này, luôn luôn ở trước mặt hắn ngây người, bàn tay lớn sờ sờ đầu nó, một hồ ly nhỏ bỏ
túi làm bằng tuyết đặt trước mặt nó.
Thân thể làm người tuyết hồ ly nhỏ Tử Lạc Vũ nửa lớn nửa nhỏ, giống như thủy tinh trong suốt, cằm hồ ly khẽ nhếch, chân trước vươn tới, cái đuôi cong xinh xắn.
Hồ ly nhỏ này sao càng nhìn càng quen? Nhìn rất giống nó nha! Cái gì! Trông nó như vậy sao, đây không phải lần đầu tiên nó hướng đến người hắn, làm ra bộ dáng lấy lòng.
"Bổn vương khắc tốt chứ?" Tiêu Diệc Nhiên vuốt tác tóc đen, Mặc Ngọc gài lên đầu, hình tượng lạnh lùng quay về.
Ấu hồ mãnh liệt gật đầu, đẹp, cực giống nó, ngay cả động tác phe phẩy cái đuôi của nó cũng y hệt, không nghĩ tới mỹ nam vương gia không chỉ viết chữ đẹp, còn có một tay nặn sống động như vậy nha!
Vươn móng vuốt, chơi đùa với quả cầu tròn nhỏ, a ha! Hồ ly nhỏ tuyết trên móng vuốt còn có “móng tay” nha! Thần kỳ, Tiêu Diệc Nhiên quả thật quá thần kỳ, móng vuốt nhỏ như vậy mà hắn vẫn có thể khắc “móng tay” lên?
Vì có thể bảo tồn bản bỏ túi của chính mình, tiểu hồ ly nhanh như chớp chạy ra ngoài, điêu một cái đĩa sứ nhỏ, chất đầy tuyết mang trở về, đặt hồ ly tuyết vào cái đĩa, ít nhất thì mùa đông này sẽ không hóa lỏng.
Tiêu Diệc Nhiên cầm đĩa lên, đặt ấu hồ trong lòng bàn tay, nói: "không cần phiền toái như vậy, bên trong phủ bên vương có một nơi làm lạnh, đặt nó vào trong đó, quanh năm không hóa lỏng."
Mắt hồ ly nhỏ lập tức sáng lên, cổ đại cũng có tủ lạnh? Vốn tưởng rằng đến mùa hè, bộ lông này của nó khiến nó chết nóng, không nghĩ tới Tiêu Diệc Nhiên còn có một nơi bảo bối như vậy, nó muốn đi nhìn một cái.
"Xèo xèo chi." Nó khẽ động ống tay hắn áo, lôi kéo hắn mang nó đi.
"Hồ nhi, muốn bổn vương mang ngươi đi, trước tiên ngươi phải để bổn vương hoàn thành xong đống văn kiện này, được không?" Mới vừa rồi khắc hồ tuyết, cũng đã mất không ít thời gian của hắn, nếu bồi nó đi kho lạnh, chỉ sợ hôm nay không phê duyệt xong hết được.
Hoàng đế Hiên Viên ngu ngốc, ham nữ sắc, sự vụ lớn nhỏ giang sơn xã tắc, các bản trình tấu cơ hồ đều là hắn – Nhiếp Chính vương phê chuẩn cùng giải quyết, cuối cùng thống nhất giao cho Hiên Viên hoàng đế, hắn làm như vậy vì không muốn Đông Phong quốc suy tàn trong tay Hiên Viên Hành, mặc dù ở trên cao, nhưng không phải lúc nào cũng đều có thể làm theo ý mình, hắn không phải không muốn quan tâm, nhưng một phần là vì trách nhiệm, là trách nhiệm mà tiên hoàng cùng phụ thân hắn phó thác.
Ấu hồ cũng thuận theo, nằm úp sấp lên ấm ngọc, không hề quấy rầy hắn làm việc.