Chương 86: Cửa ải
Kinh Ngạo Tuyết ngạc nhiên nói: "vậy khí tức này là gì, vì sao ta không cảm giác được?"
Đang nói, ánh mắt cảu những người khác đều nhìn nàng, thần tình Thẩm Lục Mạn phức tạp nói: "ngươi không cảm thấy trên người khó chịu, giống như bị tu sĩ dùng uy áp ép bình thường sao?"
Kinh Ngạo Tuyết cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó lắc đầu nói: "thực sự không có cảm giác, chỉ cảm thấy linh khí đầy đủ, thực sự thoải mái."
Biểu tình Thẩm Lục Mạn nặng nề, nói: "vậy ngươi biết khí tức này khiến ta nghĩ đến điều gì không?"
"Không biết."
Thẩm Lục Mạn đi đến chỗ nàng nói: "đây là ma khí, xuất hiện trong trận pháp phòng ngự, vì là ma khí nên ta và Liễu Nhi đều cảm giác khó chịu, mà chỗ này cũng không có nhiều linh khí, ngươi cảm giác sung túc, chắc là hỗn thể của ma khí và linh khí."
Dứt lời, nàng híp mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy tâm ma trước đó của ngươi rốt cuộc là gì?"
Kinh Ngạo Tuyết ngẩn ra, nàng lại cảm nhận khí tức xung quanh, cảm giác rất thoải mái, nhưng căn bản không cảm ứng được ma khí tồn tại, cái này có thể nói rõ, thân thể nàng có vấn đề.
Lúc này, nghe Thẩm Lục Mạn hỏi như vậy, nàng cũng nhíu mày nhớ lại, nhưng lại không nhớ được cái gì.
Nàng nhún vai nói: "không nhớ rõ, nhưng mà ta đã thuận lợi lên trúc cơ, chắc cũng không có gì quan trọng."
Thẩm Lục Mạn thấy vật bất đắc dĩ, nhưng mà chuyện đại sự thì trong mắt Kinh Ngạo Tuyết cũng không có gì.
Nàng lại hỏi Vu Di Linh: "vậy ý ngươi là, muốn chúng ta ở đây chờ thêm một chút?"
Vu Di Linh gật đầu.
Nhưng đã quá muộn, tính tình phượng hoàng Tiểu Hôi nóng nảy, phun một ngọn lửa xuống, phòng ngự tựa như tờ giấy trắng, bị đốt cháy sạch sẽ, khí tức bên trong dũng động phun trào đến.
Liễu Nhi nói: "Linh khí đúng là nồng, nhưng khí tức khiến người khó chịu rất đậm."
Nàng nhìn Tiểu Hôi trợn mắt nói: "hay là đi vào thôi."
Việc đã đến nước này, đành phải vậy thôi.
Linh khí nhanh chóng tản mát ra ngoài, Kinh Ngạo Tuyết không chút chướng ngại đi vào trong, nhìn qua cũng thấy được có đường hầm đen nhánh.
Các nàng nhìn nhau, Vu Di Linh nói: "đi xuống đi, đây là cửa ra vào của động phủ Thanh Mộc Chân Quân."
Đứng ngây ra ở đây chỉ lãng phí thời gian mà thôi, cứ đi trước rồi xem sao.
Nhóm người Kinh Ngạo Tuyết liền nhảy xuống miệng hố.
Cùng lúc đó, Lam di nương nằm trên xe ngựa, vén rèm xe nhìn Đa Bảo thôn cách đó không xa nói: "các ngươi nói, cả nhà Kinh Ngạo Tuyết, đều đi vào trong núi?"
Hạ nhân cung kính gật đầu.
Lam di nương vuốt cằm nói: "trước đó tu sĩ Kim Đan kỳ cũng ở trong núi sao?"
Hạ nhân mặt không đổi nói phải.
Lam di nương nhìn chằm chằm quần sơn kia một hồi, cũng không phát hiện có gì lạ.
Nàng hơi cau mày, thì thầm nói: "sao lại chạy lên núi a? không lẽ núi này có gì khác thường?"
Nàng nghĩ vậy, đột nhiên dừng một chút, lấy nửa tấm bản đồ bảo tàng trong vòng trữ vật ra.
Đây là địa hình cụ thể nơi ở của Thanh Mộc Chân Quân, từ xa nhìn y như bàn long nằm xuống.
Nàng liền từ trong thùng xe bay ra, đứng trên thân kiếm cúi xuống nhìn, thì thấy một bàn long xanh tươi mơ hồ.
Nàng nhịn không được cười khổ nói: "thì ra đây là nơi ở của Thanh Mộc Chân Quân, lại chính là quần sơn gần Đa Bảo Thôn này, đúng là bị cái vỏ bên ngoài che mắt."
Trước kia nàng tưởng, địa hình long mạch có liên quan đến hoàng tộc người phàm, liền chạy đến mộ huyệt đế vương hơn 20 năm trộm đồ.
Lại không ngờ rằng....
Nàng mím môi một cái, ánh mắt sắc bén nói: "nói vậy, Kinh Ngạo Tuyết kia đánh bậy đánh bạ lại tìm được động phủ của Thanh Mộc Chân Quân a, ta lại tò mò không biết vì sao tu vi của nàng tăng nhanh như vậy, thì ra là sớm được Thanh Mộc Chân Quân truyền thừa!"
Nàng cười lạnh một tiếng nói: "bất quá là trúc cơ tu sĩ mà thôi, ta cũng không chẳng để vào mắt làm gì!"
Dứt lời, nàng liền bay đến quần sơn.
Vừa đến đại trận hộ sơn, một luồng ma khí nồng nặc liền khởi động.
Lam di nương càng hoảng sợ, ma khí này tương đương với một tông môn ma tu ở tu tiên giới a, điều này sao có thể?
Chỗ này chính là nhân gian, vốn chưa từng xuất hiện ma tu, sao lại có ma khí tông môn mạnh như vậy chứ?
Trừ phi ma môn mở rộng, ma tộc lần nữa xâm lấn.
Nhưng chuyện này đối với ma tu bọn họ cũng là một chuyện tệ hại.
Ánh mắt nàng lo âu, sau đó cố gắng để mình tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ lại, nếu thực sự ma môn mở rộng, thì ma khí cũng không thể mỏng manh như vậy được.
Nàng không nên tự hù mình, chờ vào trong rồi nói.
Nghĩ vậy, nàng bay vào lỗ hỏng của đại trận hộ sơn.
Tốc độ khí tức truyền đi rất nhanh, hấp dẫn các tu sĩ chung quanh chú ý đến, mấy tiểu tu sĩ Lam di nương bồi dưỡng, cũng nhịn không được bị linh khí kéo đến.
Quốc sư đại nhân ở nơi kinh thành xa xôi cười lạnh một tiếng nói: "hoàng thượng, ta đã nói ngươi đừng có vội, ngươi nhất định sẽ tu thành tiên."
Sắc mặt hoàng đế hồng nhuận, nhìn so với tuổi của hắn đã trẻ không ít, sắc mặt hắn khó coi nói: "hiện tại trẫm quan tâm không phải chuyện này, mà là dân chúng và triều đình truyền tai nhau nói trời giáng tai ương, không phải ý nói trẫm là ngu dốt tội đồ sa? thật nực cười, mấy năm qua mặc dù trẫm không quản triều chính, nhưng cũng không phải là hôn quân, những đại thần thương triều đều kính nể, sao lại có chuyện hôn quân ngu dốt, bách tính lầm than được chứ?"
Quốc sư đại nhân nheo mắt lại, nhìn về phía Lưu Văn Diệu.
Trước đó nàng bế quan một thời gian, vừa mới xuất quan, hoàng đế đã vội vàng chạy đến, nàng không thể bỏ mặc, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.
Cho nên, nàng không biết gần đây xảy ra chuyện gì.
Lưu Văn Diêu liếc hoàng đế, rồi nhìn đến quốc sư đại nhân rồi bẩm báo nói: "quốc sư đại nhân, mấy ngày trước ở phía tây nam quốc gia chúng ta, độ nhiên có hiện tượng thiên cẩu nhật thực, còn có sấm đánh rền vang, tai họa không ngừng, bách tích cho rằng là hoàng đế làm sai, liền tụ hợp tạo phản, hiện tại đã cho binh lính xuống áp chế rồi, nhưng các nước láng giềng biên cương, thấy vậy mượn cớ xuất binh nói là thay trời hành đạo, nên...."
Quốc sư híp mắt lại nói: "hướng tây nam, cụ thể là chỗ nào?"
Lưu Văn Diệu trán toát mồ hôi nói: "ở..... ở gần nhà vi thần."
Đang nói, quốc sư đại nhân liền tức giận đánh nát bàn.
Hoàng đế bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, vội lùi vài bước.
Quốc sư cười lạnh nói: "trước đó ta bế quan tiến giai, nếu ta đã là quốc sư của hoàng thượng, dĩ nhiên phải vì hoàng thượng phân ưu giải nạn, ta liền đến đó kiểm tra một chút, rốt cuộc là ai giả thần giả quỷ."
Nàng vẫn không quên mình bị tu sĩ luyện khí kỳ đánh cho nhục nhã, còn có một hài tử tư chất tốt, nếu lúc này bế quan nàng có thể tự tiến giai kim đan kỳ, thì đâu cần phải dùng đan dược giả đan kỳ làm gì.
Vừa nghĩ đến việc này, nàng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hiện tại nàng ở nhân gian này cũng phát chán lắm rồi, vì một tấm bản đồ Nguyên Anh động phủ mà lãng phí quá nhiều thời gian, hiện tại nghĩ lại đúng là điên rồ.
Nữ ma đầu Hoa Lăng Lam kia, năm đó bị trọng thương, nhất định không thể khỏi hết được, hiện tại nên chết mới đúng, vậy thì đến cái trấn đó giết cả nhà Kinh Ngạo Tuyết, rồi trốn về tu tiên giới thay hình đổi dạng tăng cao tu vi!
Mặc kệ thế nào, trước xả cái hận này đã rồi nói.
Nữ tư Đoan Mộc kia không liên quan gì đến cả nhà Kinh Ngạo Tuyết, nữ tu Đoan Mộc kia chưa chắc là người nắm quyền trong Đoan Mộc gia, nàng cũng chả có gì phải sợ.
Nói đến, hiện tại nàng vẫn cần tăng tu vi, bản thân cũng có cách riêng, muốn giết chết nữ tu Đoan Mộc kim đan kỳ kia cũng không phải là không thể.
Có thực lực thì có sức mạnh, nàng liền quyết định, hoàng đế trong lòng liền cảm động nói: "được, vậy chuyện này phền quốc sư."
Quốc sư nói cho có lệ hai câu, chờ hoàng đế đi rồi, Lưu Văn Diêu mới nói: "quốc sư đại nhân, ngươi định đến nhà lão thần sao?"
Lần trước chạy thục mạng, hắn còn thấy rõ ràng.
Quốc sư cười nhạt hai tiếng nói: "dĩ nhiên rồi, cơn giận này trong lòng ta còn chưa tắt, không thể phụ là tu sĩ kim đan kỳ được."
Lưu Văn Diêu mặt khó xử, nói: "nhưng vi thần đang có công vụ trong người, không thể theo quốc sư đại nhân được."
Quốc sư không để ý nói: "không cần các ngươi theo vướng tay, vướng chân, tựa ta đi được rồi."
Nàng dứt lời, liền lấy bảo kiếm ra, ngự kiếm bay đến Đa Bảo thôn.
Trong khoảng thời gian ngắn, các tu sĩ gần đó đều cảm nhận được khí tức chuyển động ở Đa Bảo thôn, người phàm thì cảm thấy khí tức hôm nay thanh tỉnh không ít, tinh thần sảng khoái hơn nhiều.
Còn tu sĩ cảm thấy không ổn, chạy đến bên này.
Nhóm Kinh Ngạo Tuyết cầm đuốc đi trong động một đoạn, nàng không khỏi cảm thán nói: "còn bao lâu nữa thì mới ra ngoài?"
Các nàng từ lúc nhảy xuống cái hố đến giờ, tựa như đi trong mê cung, đường đi vòng vèo phức tạp không thôi, còn tìm không được lối ra thật sự.
Nàng đi mệt, liền nghi ngờ hỏi: "đây có phải mê hồn trận Thanh Mộc Chân Quân bố trí không? hay là thuật che mắt người?"
Nàng trước kia mình từng xem phim trên tivi, bình thường ở mấy cái kho báu, thường hay bố trí trận pháp, hoặc là quỷ che mắt, còn không thì là quỷ ma quấy phá.
Chỗ này là tu tiên giới, dĩ nhiên là có trận pháp.
Thẩm Lục Mạn dừng một chút nói: "không đâu, ta cảm ứng được chỗ này không có trận pháp chuyển động."
Vu Di Linh là yêu tu, đối với cách thức của tu sĩ nhân tộc cũng không hiểu gì.
Phượng hoàng Tiểu Hôi đã bắt đầu nóng ruột, nói thẳng: "không bằng đánh nát tảng đá này đi, như vậy sẽ biết đằng sau có thứ gì."
Liễu Nhi nhìn xung quanh nói: "hoàn cảnh trong động phủ đơn giản quá, chúng ta đi một lúc rồi, nhưng không thấy gì mới cả, có thể chỗ này là mê cung, hoặc là mê trận dùng cho phàm nhân."
Lúc trước nàng có theo Tần Diệc Thư học trận pháp, nên suy đoán như vậy.
Kinh Ngạo Tuyết đau đầu nói: "hay là vậy đi, cách một khoảng chúng ta đánh dấu một cái, sau đó đi một lúc, nếu gặp lại ký hiệu, thì có thể biết rõ chúng ta luôn đi quanh một chỗ, nếu không có ký hiệu, thì thử suy đoán của từng người."
Sau khi nàng nói xong, liếc nhìn mọi người, mọi người đều đồng ý gật đầu.
Kinh Ngạo Tuyết đưa đuốc trong tay cho Thẩm Lục Mạn, để lại một vết huỳnh quang mộc hệ dị năng, rồi nói: "đi thôi."
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, cách một đoạn Kinh Ngạo Tuyết lại đánh dấu một lần.
Chờ một lúc sau, Kinh Ngạo Tuyết dừng lai nói: "ta không cảm ứng được ký hiệu ta để lại, xem ra đây không phải trận pháp gì cả, chỉ là nơi này có đường đi phức tạp mà thôi."
Cái này phiền rồi, Kinh Ngạo Tuyết cũng không muốn đi nữa, nàng đứng tại chỗ, lấy cái đệm trong túi ra để xuống đất, sau đó nói với Thẩm Lục Mạn: "ngồi xuống nghỉ chút đi, chúng ta cũng không cần tự mình đi làm đâu, nói trước khi đến cũng đã không bình thường rồi, thê tử à, ngươi cứ dùng phân thân đi dò đường là được."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, liền phản ứng, nàng liền biến ra nhiều dây leo tự đi tìm lối ra.
Liễu Nhi dựa vào vách tường, không biết đang nghĩ cái gì.
Vu Di Linh nói: "hay là ta dùng cách đo lường, tìm lối ra thử?"
Kinh Ngạo Tuyết vừa nghĩ đến nàng tiên đoán không đáng tin liền lắc đầu nói: "hay thôi đi."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng nói: "ngươi thử đi, nhiều cách thì nhiều đường đi, dù sao cũng hơn là cứ đi như vậy."
Vu Di Linh đồng ý, nhắm mắt lại, toàn thân phát ra yêu khí nồng nặc.
Không biết nàng làm cái gì, sau một khắc, Vu Di Linh liền mở con ngươi trắng ra nói: "bên này."
Nói xong, nàng đi về phía trước, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, cũng đi theo.
Các nàng đi trong đường hầm thêm vào khúc cua nữa, cho đến khi Vu Di Linh dừng lại.
Kinh Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn ánh sáng từ trên chiếu xuống, khóe miệng cong lên nói: "chỗ này không phải là chỗ vừa rồi chúng ta mới rớt xuống sao?"
Ánh mắt Vu Di Linh nhìn xuống mặt đắt, ngồi xuống. Dùng tay khoát lá cây đi, lộ ra mặt đất trơn nhẵn, nói: "cừa vào động phủ ở dưới này."
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, cẩn thận xem xét nói: "trên mặt đất có dấu vết."
Nàng dungflinh khí thiêu hủy cành khô và lá cây xong, bên dưới liền lộ ra đồ án trận pháp khống chế.
Trận pháp này nàng mơ hồ xem cũng có thể hiểu, Thẩm Lục Mạn nói: "truyền tống trận!"
Đúng, đây là truyền tống trận, qua thời gian dài bị đất đá lá cây che phủ, còn các nàng không ai nghĩ ra, nên đi xuống đường hầm bên dưới tìm.
Đúng là lãng phí một khoảng thời gian dài rồi, Vu Di Linh đột nhiên nhìn bên trên nói: "có khí tức xa lạ truyền đến, là tu sĩ trúc cơ kỳ."
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cả kinh, nhanh như vậy tu sĩ trúc cơ kỳ đã đến rồi, chỉ có thể là Lam Di Nương ở trấn trên thôi.
Nàng vội xem trận pháp, để linh thạch vào nói: "chúng ta đi mau."
Liễu Nhi và Thẩm Lục Mạn đứng giữa truyền tống trận, linh khí khởi động, trận pháp toát lên ánh sáng yếu, khi Vu Di Linh vào trận pháp cuối cùng, có một trận gió thổi qua, đem lá cây và bụi đất che đi trận pháp ở đó.
Kinh Ngạo Tuyết không biết gì, nàng ôm Thẩm Lục Mạn, đến khi cảm giác truyền tống dừng lại, nàng mở mắt, thì thấy một sơn cốc mênh mông.
Nàng quay đầu nhìn xung quanh một lần, sơn cốc này giống quần sơn ở Đa Bảo thôn, nhưng cây cối tươi tốt hơn, linh khí cũng nồng hơn.
Bất quá, nàng nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi cùng cau mày, thì biết không chỉ có linh khí nồng nặc, mà còn có cả ma khí.
Nàng nói cảm ơn Vu Di Linh, ánh mắt nhìn giữa sơn cốc nói: "nơi đây mới chính là động phủ của Thanh Mộc Chân Quân a."
Tu tiên giới hay động phủ, cũng không phải chỉ là nơi tu sĩ tu luyện, mà còn là cả một vùng lớn, có thể gọi là động phủ.
Thẩm Lục Mạn chần chờ gật đầu, chỗ này linh thực sinh trưởng mấy ngàn năm, có một số linh thảo cao giai vô cùng tốt, đã khai mở linh trí, nàng có thể ngha thấy âm thanh chúng trò chuyện tình cảm.
Kinh Ngạo Tuyết nói: "vậy chúng ta đi."
Nói xong, đoàn người đi vào đại điện.
Dọc đường đi, Kinh Ngạo Tuyết thấy rất nhiều linh thảo ngàn năm cao cấp, nàng nghĩ cách hái một bụi, chỗ này như trải qua cuồng phong vậy, chỉ còn lại chút linh thảo niên đại thấp.
Chờ các nàng đến ngoài đại điện, Kinh Ngạo Tuyết nhìn chữ lớn bên trên nói: "Tiêu Dao Cư, Thanh Mộc Chân Quân này cũng thật tiêu dao."
Các nàng cẩn thận đi vào trong, Thanh Mộc Chân Quân không bố trí bẫy nhiều bên trong, chỗ này như nơi ở bình thường, bên trong có không ít trân bảo, một ít pháp khí tu sĩ nguyên anh dùng không được, pháp bảo, còn có một ít đan được nàng luyện chế hàng năm.
Những đan dược này đã qua nhiều năm, vì không có cách bảo tồn tốt, có nhiều thứ đã hóa thành bụi không thể dùng được, bất quá Kinh Ngạo Tuyết vẫn tìm được vài lọ còn dùng được.
Nàng đem từng cái cất vào trữ vật, nói: "xem ra chỗ này cũng không có nhiều bảo bối."
Lời này không sai, động phủ Thanh Mộc Chân Quân thực sự đơn giản, bảo vật bên trong cũng rất ít.
Thẩm Lục Mạn cảm thấy kỳ quái, nàng lại nghĩ đến Thanh Mộc Chân Quân từ đầu đến nhân gian ẩn cư là vì trốn yêu tộc truy sát, thì hiểu được.
Vòng hết đại điện xong, Kinh Ngạo Tuyết chuẩn bị đi, nhưng Vu Di Linh lại nói: "không đơn giản như vậy, ta cảm ứng được bảo vật sắp hiện thế, chỗ này chỉ là tầng khảo nghiệm thứ hai thôi, tuyệt đối không phải là động phủ thực sự của Thanh Mộc Chân Quân."
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Mấy tu sĩ này thật đúng là, trong đầu lúc nào cũng vòng vo uốn lượn.
Nàng nhíu mày quan sát nói: "lẽ nào ngươi định dùng cách coi bói để tìm động phủ?"
Vu Di Linh nghe vậy sửng sốt một hồi, nàng chỉ đi rình thiên đạo thôi, sao mà nói thành thầy tướng số được?
Nàng liền mặc kệ, nhắm mắt định tính thiên cơ, thân thể lại không tự chủ được liền biến hình, nàng cảm giác chi đang thay đổi, há miệng muốn nói, lại chỉ có tiếng ngựa kêu.
Vu Di Linh: "..."
Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cười nói: "xem ra ngươi lại bị thiên đạo nguyền rủa lần nữa rồi, cái này thiên đạo đối với ngươi có chút ân huệ a, nhiều lần phá giới, cũng chị phạt biến thành con ngựa."
Vu Di Linh cũng rất phiền, đạp chân, dùng thần thức nói: "đừng cười, nếu chỉ có phiền toái như vậy, nói rõ trước đó ta đoán đúng, tiếp theo...."
Nàng vừa dứt lời, một luồng ma khí mãnh liệt từ sơn cốc đột nhiên tuôn ra.
Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, chớp mắt một cái từ trong đại điện liền xuất