Chương 91: đổi mệnh
Trương Xảo Nhi không muốn thấy thân thể Liễu Nhi hóa thành tro, nước mắt lại nhịn không được tuôn ra, che đi tầm mắt nàng, nàng không muốn nhìn thêm, xoay người muốn trốn khỏi nơi đáng sợ này.
Nhưng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng chim hót bén nhọn, âm thanh cực kỳ lợi hại, tựa hồ xuyên qua tận trời cao, ở trong khu rừng điên cuồng vọng lại.
Khu rừng vắng lặng đột nhiên vang lên tiếng chim hót, thế giới u ám dần biến đi, năm sắc sáng nở rộ trong ảo cảnh.
Trương Xảo Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nàng trợn mắt há mồm nhìn biển hoa trước mắt đột nhiên hiện ra, lòng kinh hãi thầm hỏi: đã xảy ra chuyện gì?
Phía sau truyền đến nhiệt độ nóng rực, nàng vội xoay người, liền đối mặt với một khuôn mặt tuyệt mỹ.
Trương Xảo Nhi tự hỏi, đời này gặp không ít mỹ nhân, nữ nhân ở tu tiên giới ai cũng đẹp, nhưng nhiều năm qua, nữ nhân đẹp nhất nàng gặp cũng là kẻ thù của nàng chỉ có Kinh Ngạo Tuyết.
Nhưng nữ tử xa lạ trước mắt so với Kinh Ngạo Tuyết còn đẹp hơn vài phần.
Nàng mặc một bộ đồ đỏ như lửa, tóc cũng màu đỏ, mái tóc xõa dài, đuôi tóc trải xuống chạm đất, cả người nhưng mang ngọn lửa nồng đang cháy lớn, chỉ cần nàng đến gần thì sẽ bị lửa thiêu đến bị thương.
Thứ kinh dị nhất chính là làn da của nàng, da của nàng trắng muốt.
Gò má trắng, giữa mi tâm là hình của ngọn lửa nhỏ.
Khiến người ta sợ hãi nhất chính là khuôn mặt nàng.
Ngũ quan của nàng rất tinh xảo, rất hoàn mỹ.
Mắt phượng hẹp dài, mi dày quyến rũ, dưới mắt là bóng đen khắc sâu, mày kiếm đỏ bén nhọn khẽ nhếch, sống mũi cao, đôi môi tươi đỏ mọng.
Đây là nữ nhân xinh đẹp nhất mà đời này nàng thấy.
Nói chính xác thì, nữ nhân này không phải người, vì con người không có đồng tử thú, đồng tử mắt của nàng màu đỏ, tròng mắt dường như có viền vàng, hiện lên hàn quang âm u.
Nàng nhìn mình chằm chằm lạnh lùng, lạnh như băng đông ba thước, sâu tận xương tủy.
Đôi môi đỏ của nàng khẽ mở, giọng nói êm tai như chim sơn ca cười nói: "đa tạ ngươi thả ngọn lửa này."
Trương Xảo Nhi kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt lướt qua thân thể nàng, thấy Liễu Nhi nằm trên đất không tổn hao gì, không phải là nói đến vết thương trên người nàng khép lại, mà nói đến thi thể nàng không có bị lửa thiêu cháy.
Trương Xảo Nhi sợ hãi lùi lại vài bước, ánh mắt kinh sợ nhìn nữ nhân trước mắt.
Nữ nhân tuyệt mỹ như đang đi bộ trong sân vắng, đến gần nàng vài bước, mắt phượng hơi nheo lại, khóe môi nhếch lên cười nhạt, đáy mắt như sao lạnh lóe lên.
Trương Xảo Nhi càng sợ hơn, nàng run rẩy, muốn bỏ chạy khỏi nữ nhân này.
Nhưng thân thể nàng đột nhiên không nhúc nhích được, có thể nói nữ nhân trước mắt này dùng uy áp quá mạnh, khiến cho chân nàng cũng không còn sức chạy.
Đáy lòng Trương Xảo Nhi tuyệt vọng, tựa như gợn nước rung động, từng lớp từng lớn dần.
Nữ nhân xinh đẹp càng đến gần nàng, chân ngọc nàng trần trụi, bước lên cánh hoa rải ở dưới, sắc đỏ trên người thiêu đốt không khí xung quanh, Trương Xảo Nhi thậm chí ngửi được mùi hoa cháy trong không khí.
Cho đến khi đối phương tới trước mặt, nhẹ nhàng đưa tay lên ngực nàng, từng chút từng chút xuyên vào.
Tim nàng bị bàn tay mềm mại của đối phương siết trong tay, Trương Xảo Nhi vừa sợ vừa đau, nàng nghĩ thầm vừa rồi Liễu Nhi bị giết chết, có phải đau như vậy không?
Nàng muốn chạy trốn, nhưng nàng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ này ghé sát vào mặt nàng, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng nói: "một mạng đổi một mạng."
Cái tay kia không những bóp nát tim nàng, mà còn như lưỡi dao, dễ dàng chém đôi nàng, thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng đan điền mình vỡ tan.
Đây là toàn bộ trí nhớ, Trương Xảo Nhi ngã xuống đất, con ngươi u ám, nhìn về phía Liễu Nhi.
Nàng hấp hối nghĩ đến: vậy cũng tốt, sống quá cực khổ, mẫu thân, con đến với người đây.
Hình ảnh cuối cùng, nàng mơ hồ nhìn thấy nữ nhân áo đỏ đi về phía Liễu Nhi, ôn nhu bế Liễu Nhi lên, chuyện gì xảy ra sau đó, nàng hoàn toàn không biết.
Trương Xảo Nhi chết.
Phượng hoàng Tiểu Hôi, nói đúng hơn là Phượng Tiên Minh, lúc này đang lười biếng ngồi dưới đất, cúi đầu nhìn Liễu Nhi trong ngực với làn da trắng toát.
Trước đây khi nàng chỉ là con gà xám nhỏ, chỉ cảm thấy Liễu Nhi thật to lớn.
Nhưng hôm nay ôm nàng vào ngực, thì mới phát hiện thực sự rất nhỏ, vẫn chỉ là một đứa bé.
Nàng nhịn không được mím môi cười, tuổi nhỏ thì có mắt sao? mặc dù với thẩm mỹ hiện tại của nàng, khuôn mặt vóc dáng này của Liễu Nhi cũng hợp ý nàng.
Nàng thở dài một tiếng, nghĩ đến Cửu Tiêu có vài phần giống Liễu Nhi, đối phương từng nói với mình, khi đó nàng còn nói mình sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, nhưng hôm nay gặp được nửa kia thực sự, lại có chút tin, những chuyện tiếp theo mà mình cần làm.
Nàng lười biếng đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt cứng ngắc của Liễu Nhi, cười nói: "Ma Yểm, ta biết ngươi ở đây, đây là chỗ ngươi thường dùng ảo cảnh, đừng ép ta ra tay."
Vừa nói xong, không khí xung quanh liền vặn vẹo.
Tàn ảnh xuất hiện bên cạnh Trương Xảo Nhi, toàn thân nàng bao phủ một lớp khí tức đen, nó cúi đầu nhìn Trương Xảo Nhi đã chết, cùng đan điền của đối phương đã bị hủy, thở dài nói: "cần gì ra tay nặng như vậy? giết nàng không phải là được rồi sao? vì sao không để lại đan điền cho ta dùng?"
Phượng Tiên Minh cười nhạt nói: "vì biết tính toán của ngươi, mới không để cho ngươi một cái xác nguyên vẹn! người này có thù với ta, ta cũng không muốn để ngươi dùng thân thể người này rồi tiếp tục nhảy nhót trước mặt vị hôn thê của ta."
Ma Yểm giả vờ kinh ngạc nói: "vị hôn thê? ngươi thật tự luyến, đối phương đã thừa nhận ngươi rồi sao? ta nhớ trước đó nàng nói với ta, ở tu tiên giới đã có một vị hôn thê rồi."
Phượng Tiên Minh liếc mắt cảnh cáo nó, nói: "10 vặn năm qua đi, thủ đoạn của ngươi luôn bỉ ổi như vậy, tưởng là biến thành một phàm nhân thì có thể uy hiếp được ta sao?"
Ma Yểm dù bận nhưng cũng ráng ung dung gật đầu nói: "chít ít cũng cản được ngươi, kết quả này ta rất hài lòng."
Nó ngồi cạnh thi thể Trương Xảo Nhi nói: "ngươi có dám nói, vừa rồi thấy Liễu Nhi và Ngô Mộng Thu phàm nhân kia, trong lòng không ghen tuông không? ít nhiều vì chuyện này cũng khiến cho ngươi bối rối, để ta có nhiều thời gian hơn khống chế thân thể Liễu Nhi."
Dứt lời noa lắc đầu cười nói: "thật đáng tiếc, thân thể của Liễu Nhi thích hợp với ta hơn, nhưng lại bị ngươi ký khế ước trước rồi, ta đành phải bỏ qua kế hoạch này."
Phượng Tiên Minh cắn răng nói: "mục đích của ngươi chỉ là muốn cướp thân thể, tiện cho ngươi đến tu tiên giới hành tẩu, đáng tiếc, cái thân thể 3 khúc kia thích hợp nhất cho ngươi dùng, đã không thể dùng được, chỉ có thể tiếp tục làm cô hồn dã quỷ."
Ma Yểm mặc kệ nhún vai nói: "đây chỉ là một thôi, còn có cái thứ hai và thứ ba .... ngươi đừng có mà coi thường ta."
Phượng Tiên Minh nghe vậy siết chặt nắm tay, nàng cúi đầu nhìn Liễu Nhi, ngón tay thon dài, vuốt nhẹ qua gương mặt nàng.
Ma Yểm nói không sai, đây đều là âm mưu của nó.
Phượng Tiên Minh cho rằng nó bày mưu khi ở trong người Thanh Mộc Chân Quân, nhưng không ngờ rằng từ trăm ngàn năm trước, khi được Cửu Tiêu giải thoát khỏi lao ngục, nó đã bắt đầu lêm âm mưu rồi.
Trăm ngàn năm trước.....
Lần đầu tiên Cửu Tiêu nhìn thấy Phượng Tiên Minh, đã cảm thấy huyết thống tương liên rất thân cận rồi.
Đây là lần chuyển thế trăm ngàn năm sau, là cảm giác chưa từng có.
Đối phương không lạ gì mình, mà như đã biết từ lâu, biết một ít thói quen của nàng, đối phương còn rõ ràng hơn.
Thuận theo tự nhiên ở cùng vài ngày, Cửu Tiêu cười nói tạm biệt nàng, rồi nói một phần chân tướng.
Nàng nói nàng đến từ thế giới khác ở 10 vạn năm sau, còn nói nàng là con của mình và một tu sĩ nhân tộc sinh ra.
Phượng Tiên Minh theo bản năng không tin, nàng căm hận nhân tộc, sau có thể cùng tu sĩ nhân tộc thành hôn được?
Nhưng đối phương có khuôn mặt giống mình đến vài phần, còn có tính thú thân cận trời sinh không lừa được.
Nàng muốn giữ lại Cửu Tiêu, nhưng nàng nói thời gian của mình rất vội, muốn dành thời gian làm chính sự, nếu không quỹ tích thời gian sẽ hỗn loạn.
Mà đại sự nàng làm, chính là sáng tạo ra á nhân loại người thứ ba trên đại lục Hồng Trạch.
Trên đời này có vô số tu tiên giới, nhưng cũng chỉ có đại lục Hồng Trạch là đặc biệt.
Bởi vì sáng lập loài người mới, thì sẽ khiến đại lục Hồng Trạch cắt đứt liên lạc với đại lục tu tiên khác, cái này là thiên đạo nghiêm phạt với đại lục Hồng Trạch, nhưng người biết lại không quá ba người.
Việc này Phượng Tiên Minh biết rõ, lúc đầu còn lệnh cho yêu tu trói đối phương lại, cũng vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm của Cửu Tiêu.
Nhưng không ngờ lại biết được nhiều bí mật hơn.
Đối phương làm chuyện này cũng đủ để lay động cả đại lục Hồng Trạch, nhưng đối phương chỉ nói đây là do rảnh rỗi nên tạo ra nó, chuyện chính thực sự còn chưa làm.
Phượng Tiên Minh: "..."
Khi đó nàng bất lực đỡ trán, cũng không biết chính sự trong miệng đối phương rốt cuộc là cái gì.
Cửu Tiêu rời đi thậm chí còn không cho nàng đuổi theo, nhưng nàng là người nóng tính liền quang minh chính đại đuổi theo.
Thì thấy Cửu Tiêu dùng máu mùng tháo một cái nhẫn cũ ra, lúc đó Cửu Tiêu cười nói, đây chính là thần khí trong truyền thuyết, lấy 7 đại tiên khí của tiên giới và thần hồn của 7 đại tiên nhân chế thành, mục đích là nhốt lại ma tộc cuối cùng.
Nhưng lần trước làm không hoàn mỹ, linh khí tu tiên giới theo thời gian ngày càng mỏng manh, tu vi của tu sĩ tu tiên giới cũng khó tăng lên, mấy điều này điều này đều là sự thật không thể chối cãi.
Cái nhẫn cũng vậy, thời gian trôi qua đã không chịu nổi, thần khí này gần hư hao, đến khi đó thì không thể nhốt được thủ lĩnh thập tam của ma tộc nữa.
Cửu Tiêu xuyên qua thời không đến trăm ngàn năm trước, mục đích là mở nhẫn ra, lần nữa dùng năng lượng của mình rèn một hồi, đem cái nhẫn hỏng kéo dài thêm 10 vạn năm.
Đến 10 vạn năm sau, thời gian thiên đạo bắt đầu, toàn bộ nhân vật chính sẽ xuất hiện, kịch vui coi như chính thức bắt đầu, đến khi đó kết cục thế nào, thì phải xem khả năng của tu sĩ và ma tộc rồi.
Cũng chính vì vậy, Phượng Tiên Minh mới nhận ra được thủ lĩnh ma tộc thập tam, Ma Yểm.
Khi đối phương vừa tháo nhẫn ra, nó liền vọt ra ngoài bỏ trốn.
Nàng nói vậy vì nghe Cửu Tiêu nói lại, nó phân hóa thành hai thân thể, một cái ở cạnh Cửu Tiêu, tò mò xem nàng dùng sức làm sao để rèn thần khí, một cái bay ra ngoài không biết tung tích.
Phượng Tiên Minh từng phái toàn bộ yêu tu truy đuổi theo tin tức đối phương, nhưng Ma Yểm lại là thân thể của thủ lĩnh thập tam ma tộc, dĩ nhiên có kỹ năng đặc thù, yêu tu có làm gì cũng không tìm được nó, Cửu Tiêu dường như biết nó ở đâu, nhưng lại không nói với nàng.
Phượng Tiên Minh còn nhớ khi đó nàng tức giận, cãi nhau với Cửu Tiêu, lại bị đối phương thành thạo hống xong.
Sau đó không lâu, thần giới được Cửu Tiêu rèn xong, sau khi tu sửa xong, Ma Yểm cũng bị thần giới kéo về lao ngục, chờ lần nữa khi thần giới hoàn toàn mất công hiệu thì mới có thể mở ra lần nữa.
Cửu Tiêu cũng đã nói, nàng rèn thần giới tranh thủ thêm 10 vạn năm, đây là cực hạn nàng có thể làm được, dứt lời, thân thể nàng cũng chớp động sáng lên, nàng vội vàng cáo biệt mình rồi biến mất không thấy.
Phượng Tiên Minh ghi nhớ việc này, nhưng thời gian trôi qua, theo quy luật chuyển thế trọng sinh, nên lúc tuổi nhỏ cũng không nhớ ra.
Nếu không phải trước đó ở trong động phủ Thanh Mộc Chân Quân, nàng mò tới cửa tiến giai nguyên anh, đồng thời chìm vào đó bắt đầu kết thành nguyên anh.....
Thì cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện phía sau.
Tu sĩ khi kết thành nguyên anh, là lúc yếu nhất, nàng tuổi nhỏ cũng như vậy.
Khi đó nàng nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nhận ra khí tức khó hiểu, tràn vào cơ thể Liễu Nhi, thậm chí còn muốn chiếm lấy thân thể này, nàng tức giận, muốn dạy dỗ đối phương một trận.
Nhưng bản thân nàng còn lo không xong, đành trơ mắt nhìn Ma Yểm chiếm lấy thân thể Liễu Nhi, điều này Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn cũng không nhận ra.
Cho đến khi Liễu Nhi chạy vào rừng, gặp được Trương Xảo Nhi, trong lòng căm hận khiến nàng tỉnh táo, thần thức cường đại thay đổi cục diện, đánh bay Ma Yểm ra ngoài cơ thể.
Vừa xong, thì Ma Yểm cũng chuẩn bị xong ảo cảnh.
Liễu Nhi ở trong ảo cảnh, như là dê chờ làm thịt, nàng tận mắt thấy Liễu Nhi bị Ma Yểm hóa thân dụ dỗ, vì Ngô Mộng Thu, mà nàng tuổi còn nhỏ nên dễ trúng chiêu, trong lòng nàng đố kị, tinh thần bất ổn, mới khiến Liễu Nhi lần nữa bị tóm vào tay đối phương.
Liễu Nhi và Trương Xảo Nhi quyết đấu, nếu còn tiếp tục, thắng lợi sẽ là Liễu Nhi.
Nhưng Liễu Nhi bị cản lại, có thể Ma Yểm sớm biết Liễu Nhi bị cừu hận thức tỉnh, nên bỏ lại cái thân thể này, nếu nó muốn đạt mục đích thứ hai, thì chính là giết phượng hoàng.
Phượng hoàng giết không chết, mãi mãi có thể chuyển thế trọng sinh, nhưng Liễu Nhi thì không thể.
Mà Liễu Nhi đã ký khế ước nhân duyên ngàn năm với mình, cho dù là gì thì bị thương đều phản hệ lên người kẻ mạnh hơn.
Liễu Nhi chết nàng sống cũng không ổn.
Khi đó nàng cảm giác cả người như bị kiếm đâm thủng, nếu không phải Trương Xảo Nhi làm chuyện thừa, dùng bùa nổ, dùng lừa dẫn thần chí của nàng.
Thì nàng cũng sẽ không đột phá bình chướng, trực tiếp tiến giai lên nguyên anh kỳ.
Ít nhiều nhờ cái bùa nổ này, trí nhớ của nàng đều khôi phục, trước đó vài chuyện nghi ngờ không hiểu bây giờ nàng cũng đã có thể giải thích hoàn mỹ.
Đây hết thảy, đều là âm mưu của Ma Yểm.
Đối phương không chiếm được Liễu Nhi thì phá hủy nàng, mục đích căn bản là muốn giết chết phượng hoàng.
Mặc dù nàng đã thành phượng hoàng thành niên rồi, nhưng vì khế ước nhân duyên ngàn năm, thì vẫn phải.....
Phượng Tiên Minh cười nhạt hai tiếng nói: "trăm ngàn năm trước, ngươi hóa thân đến tu tiên giới, chắc là đến tạo hậu duệ huyết mạch ma tộc chứ gì?"
Ma Yểm nói: "đúng là cái gì cũng không gạt được ngươi, may là ngươi sống không lâu nữa, nếu không ta gặp phiền phức rồi."
Phượng Tiên Minh cắn răng tức giận nói: "người Kinh gia có huyết thống ma tộc, chắc ngươi cũng không nghĩ đến a."
Ma Yểm dừng một chút, ánh mắt lướt qua người Liễu Nhi nói: "ta không nghĩ đến, hai người kế thừa kích phát huyết mạch ma tộc, lại là Kinh Ngạo Tuyết và Kinh Liễu Nhi."
Nói đến cũng nực cười, năm đó nó ráng tìm một tu sĩ đại năng ở tu tiên giới thành hôn, sinh con nối dõi có huyết mạch ma tộc, chỉ để 10 vạn năm sau có một cơ thể hoàn mỹ cho nó dùng.
Nhưng không ngờ, huyết mạch sau khi kéo dài, hậu duệ ở 10 vạn năm sau, lại chính là Kinh Ngạo Tuyết và Kinh Liễu Nhi.
Các nàng lúc còn chưa vào động phủ Thanh Mộc Chân Quân đã có dấu hiệu nhập ma, cũng vì vậy, 5 năm trước, cả nhà Kinh Ngạo Tuyết tu luyện bên đại trận hộ sơn, nó cố ý để lộ linh khí, giúp các nàng tiến giai.
Mấy ngày trước, lúc Kinh Ngạo Tuyết tiến lên trúc cơ, nó cũng nghĩ cách cướp thân thể đối phương.
Nhưng thần hồn Kinh Ngạo Tuyết đến từ thế giới khác, nàng thông minh lại là nữ nhân có ý chí cực kỳ kiên định, người như vậy có chiếm được thân thể nàng, cũng sẽ không thành thật mà giao ra thân thể.
Cho nên nó bỏ qua, mà dời mắt đến Liễu Nhi.
Liễu Nhi cũng nhập ma, so với Kinh Ngạo Tuyết còn sâu hơn, nguyên nhân là vì Trương Xảo Nhi, từ 5 năm trước nàng đã có dấu hiệu ma hóa, qua thời gian dài cũng không ai phát hiện ra sự khác lạ của nàng.
Bộ thân thể này, nói thật so với Kinh Ngạo Tuyết còn thích hợp hơn.
Nhưng đối phương và phượng hoàng lại ký khế ước nhân duyên, một khi đến gần phượng hoàng sẽ phát hiện.
Nó kiên nhẫn chờ phương hoàng sắp tiến giai nguyên anh, vào lúc không trụ được thì xâm chiếm cơ thể Liễu Nhi, đối phương thực sự là có thân thể thích hợp cho thần hồn của nó nhất trong tu tiên giới.
Nếu không phải Liễu Nhi căm hận Trương Xảo Nhi, khiến nàng thức tỉnh, đồng thời đá nó ra khỏi cơ thể, thì nó đã âm thầm cướp luôn thân thể nàng.
Đáng tiếc, phượng hoàng đã phát hiện, nàng vững vàng điều khiển thân thể Liễu Nhi, không cho phép nó xâm nhập vào.
Bất đắc