Editor: Lâu rồi mới đăng lại, không biết wp bị gì vừa bỏ vô liền lỗi hàng rồi, bạn nào đọc bị phiền vì lỗi này hoặc là quảng cáo cắt ngang thì vào hoa trên mây đọc nha, mình đăng mở khóa bên đó với không lo bị cắt ngang vì quảng cáo đọc một lượt từ đầu đến đuôi hết luôn nha và còn có thể chỉnh màu tối để mắt dễ đọc hơn nha. Cảm ơn đã xem tin nhắn này của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 94: Sinh lộ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kinh Ngạo Tuyết sở dĩ nghĩ như vậy là có nguyên nhân.
Tuy nhân phẩm Hàn Hữu Vi có vấn đề, nhưng mà về học vấn thì không tệ chút nào.Khó nhất chính là hắn cũng không phải học vẹt, xã giao khá linh hoạt, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nghĩ mọi cách để leo lên tìm cái ghế quan tốt mà ngồi.Lần trước gặp mặt là 5 năm về trước ở Lưu phủ, khi đó hắn đã nịnh bợ Lưu Văn Diệu rồi.Lưu Văn Diệu là quan lớn triều đình, cũng cần có sợ trợ giúp của hắn, nếu như không có gì xảy ra thì Hàn Hữu Vi có thể nói là tiền đồ vô lượng.Cho nên hắn có thi đậu trạng nguyên thì Kinh Ngạo Tuyết cũng không kinh ngạc.Nếu được quận chúa nhìn trúng thì đúng là thuyền xuôi nước chảy rồi, dù sao giá trị nhan của đối phương cũng không tệ.Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy không khỏi cười lạnh, Hàn Hữu Vi và mình từng đụng chạm, chuyện này cũng không nhỏ, với bản chất thù dai của đối phương, một khi công thành danh toại, người đầu tiên muốn trị chính là mình.Nàng nghĩ vậy, chuyển chuyển ly rượu trong tay, nghe người sát vát nói chuyện: "nói đến Hàn trạng nguyên, cũng là một nhân tài, năm đó tuổi còn trẻ đã đến kinh thành, tham gia thi hội văn nhân xong thì nổi tiếng, được khen là một trong bốn đại tài tử trong kinh thành.""Vốn năm đó hăn nên tham gia thi khoa cử, nhưng hắn lại chọn làm phụ tá cho Lưu đại nhân, theo ông ta đi khắp nơi tra án, cho đến năm ngoái khi sắp mở lại khoa cử, mọi người cũng không để ý tới, nhưng nào ngờ hắn lại thi đậu trạng nguyên, hậu sinh khả úy a."Một âm thanh khác phụ họa nói, "ai nói không đúng chứ, khó nhất chính là hắn có lòng lo cho bách tính, nếu không... đã thành trạng nguyên mấy năm trước rồi, ngươi nghĩ xem trạng nguyên 3 năm trước giờ đang làm gì?""Làm phò mã công chúa a, thật đáng tiếc, đối phương cũng là nhân vật khó có được, nhưng lại gặp phải công chúa bá đạo đến cửa cũng không ra được, mà công chúa còn nuôi cả nam nhân công khai, cái này...""Suỵt, ngươi nói nhỏ một chút đi, cần thận có người nghe thấy, nếu bị công chúa biết là ngươi nói, coi chừng ngươi sẽ mất mạng."Người nói chuyện cúi đầu, im lặng một hồi lâu mới nói tiếp: "công chúa có gì tốt, Hàn trạng nguyên số tốt thật, được quận chúa nhìn trúng, mặc dù là quận chúa nhưng năng lực còn ngang mà mạnh hơn công chúa, gia đình nhà quận chúa có thái hậu chống lưng, tương lai tiền đồ vô lượng a."Kinh Ngạo Tuyết vẫn nghe rõ hai người nói chuyện với nhau, tai nàng rất thính, mặc dù hai người nói rất nhỏ, nhưng nàng vẫn nghe rõ hai người nói gì.Trong lòng nàng đã xác định, Hàn trạng nguyên này nhất định chính là Hàn Hữu Vi rồi.Hơn nữa cái danh của đối phương ở kinh thành khá tốt, còn là bốn đại tài tử, rồi vì nước vì dân, Hàn Hữu Vi đúng là mánh khóe.Trước đó nàng còn hoài nghi vì sao mấy năm trước đối phương không tham gia thi khoa cử, nhưng nghe đối thoại này xong thì liền hiểu, thì ra là dùng thời gian mấy năm đó dùng người đắp nặn hình tượng huy hoàng cho hắn, đồng thời né tránh việc thành hôn của công chúa đến tuổi trong hoàng thất.Một hòn đá trúng hai con chim, nhất tiễn song điêu, bàn về phương diện mưu quyền, Hàn Hữu Vi đùng là rất giỏi.Nhưng mà quận chúa này có gì khác?Nàng lại tò mò tiếp tục nghe, nhưng người cách vách lại uống rượu thở dài, sau đó lại nói nhảm, thấy Thẩm Lục Mạn ăn no hơi híp mắt lại, có chút mệt nhọc, liền bất đắc dĩ cười cười, định lên lầu nghỉ ngơi.Thẩm Lục Mạn là tu sĩ Kim Đan kỳ, theo lý mà nói không thể ngủ gật, nhưng mà sau khi mang thai, thường phải cung cấp năng lượng nuôi dưỡng hài tử trong bụng, bản thân nàng không khác gì phụ nữ phàm trần mang thai, trở nên thích ngủ hơn.Kinh Ngạo Tuyết mướn hai gian phòng trước, Liễu Nhi một gian, nàng và Thẩm Lục Mạn một gian.Sau khi nàng vào phòng, Thẩm Lục Mạn liền nói, "Hàn trạng nguyên nói lúc nãy, là Hàn Hữu Vi sao?"Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, Thẩm Lục Mạn a một tiếng nói: "xem ra đối phương mấy năm nay không tệ, mấy năm trước còn mang cả Hàn gia vào kinh thành."Việc này cũng ồn ào cả thôn, mặc dù Thẩm Lục Mạn bận tu luyện, nhưng cũng từng nghe qua thê tử Ngô Chí An nói đến việc này.Khi đó đối phương nói chuyện này, ánh mắt lộ ra hâm mộ cực kỳ.Trong mắt người phàm, làm quan là chuyện quan trọng, còn có thể làm rạng rỡ tổ tông.Thẩm Lục Mạn cũng không quan tâm gì đến chuyện này, nhưng Hàn Hữu Vi này, vừa nghĩ đến hắn, tâm tình nàng không thể nào vui nổi.Kinh Ngạo Tuyết trước, dù sao cũng do Hàn Hữu Vi này phái người đánh chết.Nhưng kết quả hiện tại, có thể nói nàng nên cảm kích hắn.Nàng mím môi một cái, nhìn Kinh Ngạo Tuyết đang vuốt ve cái chén, đối phương đang xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, các nàng vì tránh ồn ào nên chọn khách điếm có chút hẻo lánh.Nhưng mà ở kinh thành náo nhiệt tấc đất tấc vàng này dù cho là góc hẻo lánh cũng vẫn còn ồn ào, hiện tại đã gần tối nhưng dưới lầu người đi lại hò reo âm thanh cũng không nhỏ.Nàng thấy vẻ mặt Kinh Ngạo Tuyết hiếu kỳ liền đề nghị: "hay ra ngoài dạo đi?"Kinh Ngạo Tuyết quay đầu nhìn nàng nói: "không phải nàng mệt sao? ngủ đi, ngày mai đi dạo cũng không muộn."Trước kia Kinh Ngạo Tuyết từng sống ở nhiều quốc gia khác nhau, kiểu người nào cũng thấy rồi, hơn nửa là giờ cao điểm người đông như lông trâu, cho nên khi mạt thế đến xác sống cũng đông nhất.Thẩm Lục Mạn ngáp một cái nói: "vậy được rồi, ngươi chuẩn bị y phục đi, chút nửa tiểu nhị mang nước nóng lên."Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, đứng dậy tới bên người nàng, hai tay đặt lên vai nàng, xoa bóp cho nàng.Nàng có sức nhưng không biết cách, Thẩm Lục Mạn bị xoa khó chịu nhưng cũng không mở miệng trách nàng.Khi tiểu nhị mang nước nóng lên, Kinh Ngạo Tuyết còn cố chấp đòi tắm cho Thẩm Lục Mạn, bị Thẩm Lục Mạn nghiêm túc từ chối, nhưng nàng thấy được nụ cưới dưới đáy mắt đối phương.Nàng tắm trước một mình, Kinh Ngạo Tuyết làm khô tóc cho nàng xong mới đi tắm.Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng dưới lầu xong, nhân lúc trên đường còn chưa đông người, cả nhà Kinh Ngạo Tuyết liền ra cửa.Các nàng dựa theo đề cử của tiểu nhị, dự định tản bộ từ bờ sông đến quý phủ Tần Diệc Thư.Ánh nắng không quá chói mắt, mang theo độ ấm, hiện tại là đầu tháng sáu, dương liễu đầu bờ sông đong đưa, chim hót hoa nở.Trên sông còn có người chèo thuyền, trong thuyền có tiếng cười cùng tiếng đàn sáo, Kinh Ngạo Tuyết không khỏi cảm khái trong lòng.Mấy năm nay, mặc dù nàng sống trong thôn, nhưng cũng biết quốc gia không yên ổn, loạn trong giặc ngoài, nhưng vẫn có người thanh thản như vậy, đúng là rất biết hưởng lạc a.Nàng nhìn về phía chiếc thuyền ồn ao kia, chiếc thuyền rất là hoa lệ, trên boong thuyền đứng không ít người, tiếng đàn có chút run rẩy, hình như người đánh đàn đang sợ hãi trong lòng.Nàng có chút hiếu kỳ, liền dừng lại vài lần, kỳ thực chiếc thuyền kia cách nàng khá xa, dùng mắt thường thì không thấy được, nhưng thị lực nàng rất tốt, cho nên không chỉ thấy được thuyền mà còn thấy được người ngồi trên thuyền.Trong đó có không ít thiếu gia tiểu thư mặc đồ đắt tiền, để tránh bị nghi ngờ liền dùng bình phong che đi, lúc này thiếu gia đang ồn ào nói: "tên hèn hạ dám đắc tội với quận chúa, không thể tha cho hắn được, đúng lúc người nhà hắn ở đây, hay là...."Một tên thiếu gia khác phẩy quạt nói: "không được, không được, chuyện không liên quan đến người nhà, chỉ cần trừng trị hắn là được rồi."Những người khác không đồng ý, cười lạnh nói: "lấy ơn báo oán, thì dùng cái gì trả ơn, năm đó quận chúa gặp chuyện xấu, là do tên hèn này không có mắt, ngươi đừng thấy hắn khóc cầu xin tha thứ, ai biết được sau đó có gì?"Thiếu gia đề nghị trước đó nhất thời không nói gì, mọi người đều nhìn về người ở sau bình phong, người nọ chắc là quận chúa rồi.Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết hiếu kỳ, hôm qua nàng đã nghe nói về vị quận chúa này, đối phương để ý Hàn Hữu Vi.Nghe nói quận chúa này địa vị không nhỏ, nàng muốn biết tình huống của đối phương trước, không ngờ lúc này lại gặp được.Dĩ nhiên, cũng có thể người này không phải quận chúa.Thẩm Lục Mạn thấy Kinh Ngạo Tuyết dừng bước lại liền hỏi: "sao vậy?"Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: "không có gì, thấy chút chuyện xấu mà thôi, chúng ta đi thôi."Hiện tại nàng là tu sĩ, không cần coi đám vương tôn quý tộc vào mắt làm gì, đã nắm được sức mạnh rồi thì vương tôn quý tộc dưới cái nhìn của nàng chỉ là con kiến yếu ớt mà thôi.Tuy nàng không quen thấy, nhưng cũng không quá quan tâm.Kết qua nàng vừa đi vài bước thì nghe thấy âm thanh cầu khẩn quen thuộc nói: "Lương cô nương... không đúng, không đúng, quận chúa đại nhân, trước kia tiểu nhân có mắt như mù, xin người có tức giận gì thì cứ trút lên người tiểu nhân, người nhà tiểu nhân vô tội, toàn bộ tội lỗi xin để tiểu nhân một mình gánh lấy."Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy chấn động, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm trên thuyền.Thẩm Lục Mạn hiếu kỳ hỏi? "sao thế?"Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: "nghe thấy âm thanh cảu người quen, là quản sự sòng bạc trấn trên, nàng còn nhớ không?"Trí nhớ Thẩm Lục Mạn tốt, dĩ nhiên là nhớ, nhưng mà nghĩ đến hắn, nàng lại nhớ quản sự đưa đống sách đó cho Kinh Ngạo Tuyết.Mặc dù về sau mới biết là Kinh Ngạo Tuyết tự mình nhờ người đi mua.Nhưng nàng vẫn cảm thấy ngại ngùng, nàng hỏi: "hắn sao vậy?"Mấy năm nay Kinh Ngạo Tuyết ít lên trấn trên, sòng bạc cũng không đi, nàng cũng quên mất quản sự sòng bạc rồi, nhưng không ngờ lại gặp ở kinh thành.Thật trùng hợp.Kinh Ngạo Tuyết cau mày nói: "năm đó quản sự này vì chuyện bài poker nên được nhân vật lớn ở kinh thành triệu hồi đến kinh thành, còn nhờ tay chân sòng bạc mời ta đi uống rượu, khi đó ta bận tu luyện, liền từ chối hắn, nhưng không ngờ mới mấy năm thôi, lại vô tình gặp lại."Nhưng mà vừa rồi nghe được đối thoại, hình như đối phương sống không tốt, hình như là đắc tội với quận chúa đại nhân trên thuyền.Liễu Nhi đứng một bên nói: "mẫu thân, vị Lương quận chúa này con từng nghe dưỡng mấu nói rồi."Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy sửng sốt, trước đó nàng còn muốn biết lai lịch của vị quận chúa này nữa, kết quả Liễu Nhi bên người lại biết hết.Nàng nhịn không được cười một tiếng nói: "lai lịch đối phương thế nào?"Liễu Nhi nói: "Người này là con nối dõi của Lương vương phủ lưu lạc ở nhân gian, hơn 20 năm trước, tân hoàng đăng cơ, Lương vương phủ trước kia từng xung đột với hoàng đến khi hắn còn là hoàng tử, Lương vương phủ suy nghĩ về nhiều phương diện liền đuổi đứa con trai vốn được thừa kế ngôi vua khỏi gia môn, sau đó thả lửa ở tiểu viện của hắn nói dối với người hắn vô ý đã chết rồi.""Thật ra, người con trai trưởng này là một người trung hậu khó có dược, vài năm trước đó từng có giao tình rất tốt với hoàng đế khi hắn còn là hoàng tử, khi đó hoàng đế bận rộn việc triều chính, không có điều tra việc hắn chết, liền cho rằng như vậy, sau đó cũng vì nguyên nhân con trai trưởng của Lương vương phủ này nên mới phá lệ ưu đãi.""Mà người con trai trưởng này vốn vô tâm với triều chính, hắn thích phiêu lưu giang hồ, liền ra ngoài mở khách điếm cưới thê tử, sinh được một nữ nhi, nữ nhi này chính là quận chúa hiện tại.""Nghe dưỡng mấu nói, người con trai trưởng này ban đầu sống ở nhân gian khá tốt, nhưng vô tình bị cuốn vào phân tranh giang hồ, nên hắn và thê tử đều bị giết chết, chỉ có nữ nhi của hắn còn nhỏ cầm theo ngọc bội của hắn còn sống.""Chỉ là nữ tử một mình khó sống, nàng liền đến sòng bài làm việc kiếm sống, nàng rất thông minh ban đầu rất giỏi nên không ai phát hiện, cho đến về sau bị phát hiện, không biết vì sao đưa nàng đến kinh thành, khuôn mặt nàng không khác gì người con trai trưởng năm đó, được người bằng hữu cũ của người con trai trưởng đó phát hiện, liền đưa về hỏi, cộng thêm trên người nàng có ngọc bội, như vậy mới xác định thân phận của nàng.""Mặc dù hoàng đế không quản triều chính, nhưng vẫn coi trọng người bạn thân này, biết được việc này, liền cắt chức tống cổ người đang đương nhiệm Lương vương phủ hiện tại, trên dưới Lương phủ trở về làm bình dân, còn vị quận chúa này được thừa kế Lương vương phủ, hoàng thượng còn hứa hẹn sẽ lập con trai nàng thành Lương vương mới.""Có hoàng đế coi trọng, vị cô nương này vốn thông minh, biết lấy lòng thái hậu, có thực lực chắc chỗ dựa vững và địa vị, dĩ nhiên là tự do ở kinh thành như cá gặp nước rồi."Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, ngẩn ra đột nhiên hỏi: "Liễu Nhi có biết Lương quận chúa này tên là gì không?"Liễu Nhi nói:" "trước kia tên là Lương Hồng Ngọc, nhưng mà nàng không thích nữa, nên không cho phép người khác gọi tên này, cộng thêm hoàng đế phong hào cho nàng, cho nên mọi người đều gọi nàng là Gia Đức quận chúa."Kinh Ngạo Tuyết: "..."Qủa nhiên là nữ nhân Lương Hồng Ngọc này, ấn tượng của nàng đối với nữ nhân này rất sâu.Dù sao lúc đó nàng đang ở phố hoa mua truyện, kết quả nữ nhân này liền lao ra, dính tới nàng.Sau đó còn nói dối hãm hại nàng, nên mới có chuyện bị mang đến sòng bạc.Nói vậy, Kinh Ngạo Tuyết cũng đã hiểu vì sao quản sự sòng bạc lại khổ sở như vậy rồi.Với tính tình đối phương khi đó, chắc cũng biết nữ nhân này không phải người tốt, có thù tất báo cũng không sai.Năm đó quản sự ở trước mặt mình, hung hăng cho đối phương một tát, chắc là đối phương vẫn còn ghi trong lòng.Nói đến, năm đó nàng không có ra tay giúp đỡ, đối phương còn dùng ánh mắt ác độc nhìn nàng.Nói không chừng, nàng ta đang tìm kiếm tung tích của mình, định bắt mình đến trả thù a.Kinh Ngạo Tuyết cũng không cảm thấy nguy hiểm gì, cho dù đối phương mà quận chúa, được hoàng đế và hoàng hậu ân sủng, nhưng mà long ỷ hoàng đế ngồi còn không vững, đối phương cũng không kiêu ngạo được lâu đâu.Nhưng cho dù như vậy, chỉ với bối cảnh hiện tại, cũng đủ khiến cho mọi chuyện nhiều hơn rồi.Âm thanh nàng xuyên qua bình phong nói: "thôi đi, ném xuống làm mồi cho cá đi, cả gia đình này đã ký khế ước bán thân rồi, đưa đến sòng bạc đi."Quản sự vội xin tha, Lương Hồng Ngọc nhìn tư thế đối phương, trong lòng vô cùng đắc ý, đắc ý khỏi nói.Cái tát năm đó, nàng vẫn nhớ rõ trong lòng.Nàng khoát tay, hạ nhân Lương phủ bên người, liền túm quản sự bị trói toàn thân ném xuống sông.Người nhà quản sự vội hô lên, bị hạ nhân Lương phủ đánh cho một trận, sau đó mới ngậm miệng lại rồi bị kéo xuống dưới.Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm nói: "nương tử, chậm một chút, ta đi cứu một người."Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ gật đầu, thấy Kinh Ngạo Tuyết ngự kiếm phi hành nhảy lên trước, lập tức liền mang quản sự toàn thân ướt nhẹp mang về.Quản sự ngã trên đất ho khan vài tiếng, hắn vội lau nước trên mặt, quỳ xuống liên tục nói cảm tạ: "đa tạ tiên nhân cứu giúp."Kinh Ngạo Tuyết nghĩ nghĩ rồi nhìn hắn nói: "không cần, quản sự, là ta."Quản sự cả người run rẩy không dám nhìn nàng một cái, trạng thái lúc này so với năm ở sòng bạc còn hăng hái hoàn toàn như hai người khác biệt.Hắn bị Lương Hồng Ngọc nhốt thật lâu, thường xuyên bị đối phương dày vò những chuyện không liên quan đến mình, sống như vậy chết cũng không dám chết, vì hắn chết Lương Hồng Ngọc sẽ bắt người nhà của hắn trút cơn giận.Mơ mơ màng màng không biết bị nhốt bao lâu, hắn gầy chỉ còn bộ xương, tính tình cũng bị mài đi mềm yếu rất nhiều.Kinh Ngạo Tuyết thở dài một cái nói: "quản sự, ta là Kinh Ngạo Tuyết, là người năm đó dạy ngươi chơi bài poker."Quản sự sửng sốt một chút, rồi lo sợ ngẩng đầu nhìn nàng, mơ hồ thấy đối phương nhìn quen mắt.Hắn biết rõ về bài poker này, vì nằm đó dựa vào người ở trên tặng bài poker cùng cách chơi này, hắn mới được miễn đến chỗ hẻo lánh tìm nhân tài khổ sai.Hắn quay về kinh thành, đại nhân vật ở quý phủ cũng vì trò chơi mới này mà được thái hậu và phi tử coi trọng.Đại nhân vật vui vẻ, hắn cũng sống tư do hơn, có một đoạn thời gian sống cực thoải mái, thời gian trôi qua phải nói tiêu dao miễn bàn, đến cả người nhà của hắn cũng được thay đổi sinh hoạt.Nhìn thấy bài poker trở thành trò chơi phổ biến ở sòng bạc nổi tiếng nhất, trong lòng hắn cũng có cảm giác tự hào.Tiếc là cuộc sống hưởng thụ ngắn ngủi, năm đó hắn mang Lương Hồng Ngọc đến kinh thành liền thành cá gặp nước, không những được miễn đi làm việc, còn được thừa kế Lương vương phủ.Nàng còn dựa vào một tay chơi bài, có quan hệ tốt với thái hậu và phi tử, địa cũng càng cao quý hơn.Cho đến khi đối phương ở kinh thành địa vị vững chắc, liền đến tìm hắn trước tiên để trả thù, hắn mới biết được thân phận của đối phương, cũng là ác mộng lớn nhất đời này của hắn.Hắn nghĩ đến vì bài poker làm tất cả mà phải khóc lên.Trước kia hắn không dám khóc, Lương Hồng Ngọc dùng roi quất vào mặt hắn, thấy nước mắt của hắn, đối phương càng thêm hưng phấn kích động, quất cũng dùng sức.Lúc này có lẽ được sống sau tai nạn, liền nghĩ đến thật lâu, nhớ đến quá khứ, một hồi bi thương tuyệt vọng từ đáy lòng dâng lên, hắn quỳ ngồi dưới đất, tựa như hài tử ủy khuất bình thường dang gào khóc.Tiếng khóc của hắn khàn khàn tuyệt vọng, khiến người chung quanh chú ý đến, Kinh Ngạo Tuyết cười khổ một tiếng, nhìn hắn như vậy thì biết đối hương sống cũng không được tốt rồi.Nhưng cứ ở đây sẽ khiến