Chương 31. Đi thị trấn chữa bệnh
"Vợ ngươi làm sao?" Tưởng Chấn nhăn mi hỏi, hắn mấy ngày nay cùng nam nhân này gặp qua vài lần, cũng gặp qua hai hài tử của hắn ta ở bờ sông bắt cá bắt tôm ăn, nhưng chưa thấy qua vợ hắn ta, không nghĩ tới thế nhưng lại sắp không xong.
"Bị bệnh." nam nhân lại lau chùi mặt của mình một phen, đem nước mắt lẵn mưa trên mặt lau đi.
Những người ngư dân như bọn họ, cuộc sống kỳ thật đều không khá bao nhiêu.
Bọn họ không có đất của mình, không cái nơi đặt chân, tuy nói có thể đánh cá bán lấy tiền, nhưng thu nhập kỳ thật rất ít, cũng chỉ có thể duy trì sinh hoạt ngày thường mà thôi, người một khi bị bệnh, thường cũng chỉ có thể chịu đựng.
Vợ hắn ban đầu cũng chỉ đau bụng không thoải mái, hắn cũng không coi trọng, kết quả mấy ngày nay lại vừa thổ vừa tả lại còn nóng lên, lập tức liền gầy không ra hình...
Hôm qua ngưng mưa, hắn cầm toàn bộ tài sản dẫn y đi nhìn bệnh, kết quả đại phu nói muốn trị bệnh ít nhất phải tốn hai ba mươi lương bạc, này còn không cam đoan nhất định có thể khỏe, về phần không trị... Kia liền chỉ có thể chờ chết.
Hắn chèo thuyền từ địa phương rất xa đến nơi này kiếm ăn, ở bên này không thân không quen, muốn mượn tiền cũng không có chỗ mượn, trên tay duy nhất đáng giá chút tiền chính là chiếc thuyền kia, nhưng bên này người cần thuyền cũng không thiếu thuyền, không cần... Ai sẽ muốn mua một chiếc thuyền nát như vậy?
Huống thuyền nhà hắn nếu đem bán, cả nhà bọn họ cũng liền không còn chỗ đi.
Ngư dân này tên là Vương Hải Sinh, vợ trong miệng hắn kỳ thật là một song nhi, tên là Tôn Tiểu Sơn, là hắn từ trong sông nhặt được.
Giống bọn họ không có nhà, thậm chí đều không điểm dừng chân, xem thuyền như nhà, cưới được vợ rất khó, người hơi chút yêu thương hài tử nhà mình một chút, đều sẽ không đem nữ nhi hoặc song nhi gả cho người ăn bữa hôm lo bữa mai còn chạy chung quanh như vậy, cho nên Vương Hải Sinh lúc trước cũng giống như Tưởng lão đại, 25-26 tuổi, đều không cưới được vợ.
Sau đó có một hôm hắn đang bắt cá, nhìn thấy có người từ nơi xa trôi tới, liền nhặt lên thấy đó là một song nhi.
Tôn Tiểu Sơn này cũng là người mệnh khổ, nương y chết sớm, cha lại cưới nương kế, nên vẫn chịu khắt khe, sau này mới mười lăm mười sáu tuổi, liền bị bán cho một lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi làm vợ kế.
Sau khi y lấy chồng, lão nam nhân kia đối với y không tệ, được một đoạn thời gian sống tốt, nhưng mà không quá hai năm, lão nam nhân kia liền bệnh chết.
Lão nam nhân chết rồi nên nhi tử lão làm đương gia, theo lý nương kế như y làm thế nào cũng sẽ có miếng cơm ăn, không phải tái giá cũng được nhưng nhi tử của lão nam nhân kia đối vơi y động tâm tư xấu muốn cưỡng bức y, mà con dâu của lão nam nhân kia trong lòng khó chịu, ồn ào lên còn tìm đến nhà mẹ đẻ đánh y một trận.
Y sống tiếp không nổi liền nhảy sông, sau đó được Vương Hải Sinh vớt lên, rất là cảm kích, liền cùng Vương Hải Sinh sống chung.
Bọn họ bên nhau đã mười năm, có hai hài tử, lớn tên Vương Ngư Nhi là một song nhi, năm nay chín tuổi, nhỏ tên Vương Đại Ngưu, năm nay sáu tuổi, là một nam tử.
Giữa bọn họ kỳ thật còn từng có một hài tử nữa, nhưng không thể nuôi sống.
Cả nhà bọn họ tuy rằng nghèo, nhưng cuộc sống cũng rất vui vẻ, chưa từng nghĩ Tôn Tiểu Sơn đột nhiên bị bệnh.
Vương Hải Sinh nói nói lại khóc, mày Tưởng Chấn cũng nhíu lại.
Ở hiện đại, mọi người vẫn oán giận xem bệnh khó coi bệnh quý, nhưng so với cổ đại, kỳ thật xem giá bệnh lúc ấy, đã thấp đến mức khiến người ta giận sôi, còn một chút đều không khó.
Cổ đại này, mới thật là xem bệnh khó coi bệnh quý. (Bao: ý nói chuẩn bệnh thì không trúng mà còn mắc)
Huyện Hà Thành tổng cộng chỉ có mấy người đại phu như vậy, trong đó có mấy người còn chỉ hiểu chút da lông, nghĩ cũng biết xem bệnh có bao nhiêu khó, về phần quý...
Nương Triệu Kim Ca — Triệu Lưu thị lúc trước bị bệnh nếu đặt ở hiện đại cũng không phải bệnh nặng gì, kết quả sau khi tìm đại phu trị một đoạn thời gian xong, Triệu gia liền không thể không nghèo...
Lại nói tiếp, khi đó người thôn Hà Tây còn cảm thấy cha Triệu Kim Ca — Triệu Phú Quý không biết mùi vị... Những nông dân bọn họ, ai không phải sinh bệnh liền chịu cho qua? Bán đất chữa bệnh này không phải đầu óc có bệnh sao? Triệu Phú Quý nếu không bán, liền tính Triệu Lưu thị bệnh chết, cũng có thể cưới một quả phụ về ấm chăn, không chừng còn có thể lại sinh thêm cho ông một tiểu tử.
Tại cổ đại này, người thường chính là bệnh không nổi, bị bệnh chỉ có thể đợi tự mình chậm rãi khỏe lại, vợ Vương Hải Sinh bị bệnh, còn là bệnh nặng bộc phát, hắn ta không có tiền cho y chữa bệnh xác thực chỉ có một đường chết.
(Bao: ở đây mình xin giải thích rằng Vương Hải Sinh sẽ là hắn nhưng khi có đoạn nào nói đến Tưởng Chấn thì sẽ thành hắn ta cho k bị nhằm vs TC nha)
"Ngươi dẫn ta đi xem thử." Tưởng Chấn nói.
"Ngươi biết chữa bệnh?" Vương Hải Sinh kinh hỉ nhìn về phía Tưởng Chấn, hắn đã mặc dù ở lại thôn Hà Tây một đoạn thời gian, nhưng người trong thôn bài ngoại, cũng không tiếp xúc với hắn, hắn cũng liền không tiếp xúc người trong thôn bao nhiêu, ngược lại cũng không biết Tưởng Chấn.
Xem Tưởng Chấn rất có khí độ, hắn thật nghĩ Tưởng Chấn biết chữa bệnh —— trong thôn phần lớn không có đại phu, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có người hơi hiểu chút về thảo dược như vậy.
Tưởng Chấn không trả lời.
Hắn đương nhiên không biết chữa bệnh, tuy rằng từng học qua cấp cứu, nhưng hắn học cấp cứu chính là học làm sao cầm máu khâu miệng vết thương người khác, còn người ta đây là bụng đau phát sốt.
Hắn nếu là Tôn Tiểu Sơn kia bị bệnh gì, bên cạnh còn có hiệu thuốc hiện đại không chừng còn có thể tìm ra đúng bệnh mà lấy thuốc hạ sốt gì đó cho người ta, nhưng hắn không biết bắt mạch, hoàn toàn nhìn không ra đối phương bị bệnh gì!
Hắn muốn đến xem thử, chỉ là muốn xem thử Tôn Tiểu Sơn kia còn có thể cứu sống hay không...
Vương Hải Sinh vụиɠ ŧяộʍ lấy mắt nhìn Tưởng Chấn, nhìn thấy bộ dáng bát phong bất động diện vô biểu tình của Tưởng Chấn, trái tim bỗng dưng liền yên ổn lại, cũng không thương tâm tuyệt vọng giống như ban đầu nữa.
Vương Hải Sinh mang theo Tưởng Chấn lên trên thuyền mình.
Giang Nam vốn liền nhiều mưa ẩm ướt, tuy rằng người nơi này đều quen với khí hậu như vậy, nhưng gần đây luôn đổ mưa, cũng khiến bọn họ rất không thoải mái, Tưởng Chấn liền bởi vì cảm thấy trong nhà hơi ẩm quá nặng nên đốt lửa trừ hơi ẩm, đều sắp đem củi và cỏ tranh trong phòng dùng hết.
Kết quả nhà đất của hắn hơi ẩm nặng, trên thuyền này lại càng nặng hơn!
Khác không nói, đầu tiên là hoàn cảnh này càng không thích hợp cho bệnh nhân cư trụ.
Chờ Tưởng Chấn vào khoang thuyền, sau khi nhìn thấy bên trong thế nhưng còn treo cá mốc rồi thì càng cạn lời.
Vương Hải Sinh cũng có chút lúng túng, cá với hắn mà nói cũng không phải thứ đáng giá gì, hắn kéo con cá kia liền trực tiếp ra bên ngoài ném xuống sông: "Hai ngày nay ta đều không rãnh thu dọn trong nhà..."
Đương nhiên, này cũng do gần đây thời tiết rất ẩm ướt, đồ vật mới dễ mốc meo như vậy.
"Cha." Hai hài tử đi tới, đôi mắt bọn họ đều hồng hết, nghĩ đến trước đó cũng đã khóc đi.
"Nương các ngươi thế nào?" Vương Hải Sinh trước đó khóc rất lợi hại, ở trước mặt hai hài tử, ngược lại biểu hiện rất trấn định.
Nhà này phải có người chống mới được.
"Nương lại nôn, nước mật cũng nôn ra." song nhi trên mi tâm có nốt ruồi son nức nở nói.
(Bao: thôi cho mình đổi mẹ thành nương nha)
Tưởng Chấn nhíu nhíu mày đi về phía bên trong hai bước, liền nhìn thấy người trên giường bệnh.
Lúc này nếu là người nhà giàu thì sẽ rất chú ý, tuyệt đối sẽ không để một nam nhân như hắn đi đến bên giường một song nhi, bất quá người nghèo ngược lại sẽ không để ý, Vương Hải Sinh còn chủ động tiếp đón Tưởng Chấn để Tưởng Chấn xem cho vợ mình.
"Trong nhà có nước nóng không? Có đường không?" Tưởng Chấn hỏi.
"Có nước nóng, có đường đỏ." Vương Hải Sinh nói, bọn họ bình thường phải mua lương thực ăn, cho nên trên người hắn tổng cộng cũng chỉ có mấy lượng bạc, không đủ tiền xem bệnh.
Nhưng đại phu nói không trị chỉ có thể chờ chết, hắn nghĩ nhất định phải để vợ mình trước khi chết ăn ngon hơn, liền đi mua chút thức ăn, đường chính là mua lúc ấy.
Hai ngày nay Tôn Tiểu Sơn ăn không được, bọn họ vẫn luôn cho y uống nước đường nóng, cho nên nước nóng cũng có.
"Ngươi pha chút nước đường, lại bỏ chút muối vào cho y uống." Tưởng Chấn nói, nếu cứ nôn như vậy một khi mất nước nghiêm trọng liền không thể cứu.
"Ngư Nhi, nhanh đi làm." Vương Hải Sinh nói với đại nhi tử của mình, lại nhìn về phía Tưởng Chấn: "Sau đó thì sao?"
"Thuyền này của ngươi bán không?" Tưởng Chấn đột nhiên hỏi.
"Hai mươi lượng bạc liền bán, không không, mười lăm lượng liền bán." Vương Hải Sinh không chút nghĩ ngợi liền nói, hắn trước đó đã đi tìm người mua qua, nhưng dù cho có người trên tay có tiền, cũng tình nguyện mua đất cũng không muốn mua thuyền hắn.
"Hai mươi lượng bạc, ta mua thuyền của ngươi." Tưởng Chấn nói: "Ta trở về lấy bạc, sau đó chúng ta đến thị trấn chữa bệnh vợ ngươi... Bệnh của y, ta không biết trị."
Vương Hải Sinh tuy rằng hy vọng xa vời Tưởng Chấn có thể chữa bệnh cho vợ mình, nhưng cũng không ôm hi vọng quá lớn, Tưởng Chấn nói mình không thể trị cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện Tưởng Chấn nguyện ý mua thuyền của hắn, lại khiến hắn mừng rỡ như điên: "Ngươi... Ngươi thật muốn mua thuyền của ta?" thuyền này của hắn, kỳ thật có chút tàn...
"Ân." Tưởng Chấn gật gật đầu, sau đó liền nhảy xuống thuyền, đi về phía chỗ ở của mình.
Hắn từ khi tính toán đầu cơ trục lợi hàng hóa kiếm tiền bắt đầu, liền cân nhắc muốn mua một chiếc thuyền, nhưng hắn không biết chèo thuyền...
Sự tình lần này xử lý tốt, hắn không chỉ có thể có một chiếc thuyền, còn có thể có người giúp mình chèo thuyền... Tuy rằng này thuyền rất tàn.
Thời điểm Tưởng Chấn cầm bạc trở lại, liền nhìn thấy Vương Hải Sinh hơn ba mươi tuổi đứng ở đầu thuyền lệ nóng doanh tròng.
Vương Hải Sinh cũng biết, thuyền này của mình giá trị tuyệt đối không được hai mươi lượng bạc, chặt chút gỗ tìm người làm thuyền, không chừng mười lượng bạc liền có thể làm ra chiếc thuyền mới, cho nên người lần trước dùng con nhím đổi cá với hắn, kỳ thật là đang giúp hắn...
Tuy rằng cũng lo lắng không có thuyền về sau ở chỗ nào, nhưng trong lòng Vương Hải Sinh hiện tại lại vẫn tràn ngập hi vọng cùng cảm kích.
Vương Hải Sinh chèo thuyền đi, Tưởng Chấn không biết chèo thuyền sợ làm hắn ta thêm loạn, liền không có nhúng tay chuyện này, ngược lại nói: "Ta tính toán về sau đi ra làm chút sinh ý, ngươi liền chèo thuyền cho ta đi, tổng sẽ không khiến người trong nhà ngươi đói chết."
Vương Hải Sinh ban đầu ngẩn người, có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh liền ý thức được Tưởng Chấn đây là cho hắn một con đường sống.
Người vẫn luôn ở trên thuyền chịu đủ mưa gió, hiện tại lại khóc: "Cám ơn, cám ơn..." Khóc xong, tốc độ hắn chèo thuyền liền càng nhanh.
Cơ hồ không qua bao lâu, bọn họ liền đến thị trấn.
Mưa xuân vốn chính là đổ một hồi ngừng một hồi, thời điểm bọn họ tới thị trấn, vừa lúc ngừng mưa.
Vương Hải Sinh cõng Tôn Tiểu Sơn đang hôn mê, cùng Tưởng Chấn lên bờ, lưu lại hai hài tử giữ nhà, liền muốn đến hiệu thuốc bắc.
Tưởng Chấn ném cho hắn hai mươi lượng bạc: "Ngươi đi trước, ta đi gọi người đến."
Vương Hải Sinh không biết Tưởng Chấn muốn đi gọi ai, cầm bạc, hắn liền nhanh chóng về phía hiệu thuốc, đi tới đi lui đều chạy.
Tưởng Chấn nhìn hắn một cái, lại đi tìm Dương Giang.
Hôm nay đổ mưa, Dương Giang liền không đi tuần tra, ngược lại ở lì trong nhà.
Nha môn bọn họ hôm kia nhận được hiếu kính của một người làm ăn đưa tới, người bên trên cầm phần lớn, bọn họ phía dưới cũng có thể chia chút nước canh, gã liền cầm về nhà ba lượng bạc, hiện tại vừa sai vợ mình đi mua thịt.
Gã trước kia không thích ở nhà, bất quá mấy ngày nay đổ mưa, mỗi ngày ở trong nhà ngốc, đột nhiên phát hiện cuộc sống như vậy cũng rất thoải mái.
Ước chừng là vì gã cả ngày ở nhà, vợ gã liền không cả ngày ở trước mặt gã lải nhải, mà hai hài tử của gã, cũng càng ngày càng thân cận với gã.
Vợ của mình tuy rằng béo, nhưng thịt mềm mềm ôm kỳ thật cũng rất thoải mái, buổi tối ôm ấp xxoo mềm mụp cũng không kém với thân mật kia của gã, cũng không lo lắng bà muốn cái này muốn cái kia với mình, còn cả hai hài tử nữa...
Mấy ngày nay hai hài tử múc nước rửa chân đấm lưng cho gã, rất nhu thuận, Dương Giang nhìn bọn nó, lại cân nhắc cảnh tượng Tưởng Chấn lấy gậy trúc đâm vào đùi Tưởng đồ tể, liền cảm thấy mình rất viên mãn.
Dương Giang đang vắt chân bắt chéo nói về tư thế phá án oai hùng của mình cho hai hài tử, đại môn nhà gã liền bị gõ vang, lập tức nói: "Đại Mao, đi mở cửa."
Dương Đại Mao rất nhanh liền ra mở cửa, mà ánh mắt Dương Giang vừa thoáng nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy Tưởng lão đại.
Nguyên bản Dương Giang một bộ dáng thanh thản liền nhanh chóng từ trên ghế nằm đứng lên, cười nhìn về phía Tưởng Chấn: "Lão đại, ngài đã tới!"
"Ân, cùng ta ra ngoài." Tưởng Chấn nói.
Tưởng Chấn dạng này có chút không khách khí, đổi thành người khác làm như vậy, không chừng liền sẽ bị Dương Giang đánh, nhưng gã không dám đánh Tưởng Chấn, cũng chỉ nhanh chóng đem mình thu thập chỉnh tề, cùng Tưởng Chấn xuất môn.
Tưởng Chấn trước mang Dương Giang đến hiệu thuốc bắc.
Vương Hải Sinh một ngư dân không có chỗ ở ổn định, người trong hiệu thuốc bắc hoàn toàn không nể mặt hắn ta, không chừng còn sẽ bị luột, nhưng Dương Giang đi một vòng liền không giống.
Người hiệu thuốc bắc dù cho không sợ nha dịch, biết Vương Hải Sinh nhận thức nha dịch, thời điểm chữa bệnh cho Tôn Tiểu Sơn tóm lại sẽ dụng tâm hơn.
Tưởng Chấn nghĩ không sai.
Người trong hiệu thuốc bắc cũng không sợ Dương Giang, Dương Giang cũng đối với đại phu trong hiệu thuốc khách khách khí khí, nhưng có Dương Giang ở đó, người trong hiệu thuốc đối với Vương Hải Sinh liền khách khí hơn, nguyên bản bọn họ không cho Tôn Tiểu Sơn ở lại trong hiệu thuốc, sau đó cũng châm chước một chút, để Tôn Tiểu Sơn ở trong phòng cho bệnh nhân nghỉ tạm phía sau hiệu thuốc.
Tưởng Chấn không phải đại phu, lưu lại đây cũng không có gì tốt, nhìn thấy sự tình đã an bài xong, hắn cũng liền không lưu lại, mà cùng Dương Giang đi ra ngoài: "Chúng ta đến chợ đi."
Hai người cứ như vậy loanh quanh trong chợ, Tưởng Chấn hiện tại, coi như đã phát hiện thị trường bây giờ cùng đời sau bất đồng, hoặc là phải nói nhìn người tiêu bây giờ cùng đời sau bất đồng.
Đầu năm nay kẻ có tiền, chính là tùy tiện tiêu tiền không đau lòng, dân chúng lại không giống vậy.
Dân chúng không có tiền đều rất luyến tiếc tiêu tiền, mua đồ liền theo đuổi đồ nào giá tiện nghi, mà không phải xinh đẹp hoặc hương vị ngon, đánh cái ví dụ, đồng dạng hai người bán bánh bao thịt, cỡ thịt giống nhau nhiều bánh bao giống nhau, một nhà ăn ngon nhưng giá mắc, một nhà khác ăn không ngon nhưng giá tiện nghi, mọi người khẳng định đến nhà sau mua giá tiện nghi.
Bọn họ không theo đuổi chất lượng sinh hoạt bao nhiêu, chỉ cần có thể ăn no, cơ bản liền không có nhiều yêu cầu, chính là vì như vậy, dù cho Vương Hải Sinh có thuyền đánh cá có thể đánh cá, cuộc sống rất bình thường.
Cá ở thị trấn bán không được giá tiền, chẳng sợ gần đây thường đổ mưa, người bán cá ít, mọi người cũng không tiếp nhận cá tăng giá, nếu phát hiện cá giá mắc, bọn họ sẽ rất dứt khoát lựa chọn không mua không ăn.
Ngay cả thịt heo, người thị trấn cũng sẽ thừa dịp rẻ mà mua, cũng chỉ có người từ xa đến thị trấn ngày lễ ngày tết, mới sẽ từ hiệu thịt mua thịt heo so với bình thường mắc hơn hai ba văn.
Đương nhiên, kẻ có tiền sẽ không giống vậy, bọn họ thậm chí nguyện ý dùng tiền Triệu Kim Ca làm một năm đều kiếm không được đi ăn một bữa cơm... Chỉ là lấy tiền vốn của Tưởng Chấn hiện giờ, muốn làm sinh ăn với kẻ có tiền cơ bản không có khả năng, còn những dân chúng nghèo khổ thì nhu cầu lại quá thấp, tựa như người trong thôn, cơ bản đều có thể tự cấp tự túc.
Hắn nếu nguyện ý đi xa, lấy tơ lụa giá rẻ bên này đem đến phương Bắc, kia tuyệt đối có thể kiếm lời, nhưng mà...
Hắn phải đi như thế nào? Trên đường nếu gặp phải phiền toái, hắn lại phải giải quyết như thế nào? Ăn cái gì ở chỗ nào?
Hắn cũng không thể cái gì cũng không hiểu, mang theo hàng liền đi đi?
Huống chi hắn nếu đi ít nhất cũng mấy tháng... Triệu Kim Ca làm sao đây?
Sau khi xem một vòng, Tưởng Chấn đột nhiên nhìn về phía Dương Giang: "Chuyện muối tư kia, ngươi biết bao nhiêu?"
Hắn lần trước mua muối, một cân muối ba mươi lăm văn, đổi thành ở hiện đại, đó chính là ba mươi lăm đồng tiền một cân muối.
Lợi nhuận này có bao lớn chứ? Ở đây lại còn gần rất bờ biển...
Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Chấn hắn cứ không chịu đi con đường chủng điền văn mà nhân vật chính nên đi →→
Chương 32. Muối biển cùng hàng hải sản
"Muối tư? Ngươi ngươi ngươi..." sắc mặt Dương Giang nháy mắt trắng bệch, lại lập tức ngặm chặt miệng, nhìn trái nhìn phải.
Phát hiện chung quanh không có người nào, gã mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: "Ngươi điên rồi? Đây chính là tội mất đầu!"
Mọi người đều sẽ đi mua muối tư, nhưng đánh chủ ý lên muối tư...
"Ta biết." Tưởng Chấn nói: "Cho nên tìm ngươi lý giải tình huống." Tưởng Chấn đối với muối tư ở cổ đại, vẫn có chút hiểu biết.
Không quản triều đại nào nào, muối tư đều nhiều vô số kể, không có biện pháp, muối quan quá mắc.
Chỗ của bọn họ là vùng duyên hải, muối quan liền bán đến bốn mươi văn một cân, mà tỉ lệ muối còn không tốt... Nội địa thì sao?
Tưởng Chấn trước kia xem sách sử ghi lại từng nhìn thấy địa phương nào đó muối quan một lượng bạc một cân... Này căn bản chính là không để dân chúng ăn muối, cũng khó trách mọi người đều đi mua muối tư.
Đương nhiên, hắn tuy rằng dâng lên ý niệm buôn lậu muối, nhưng không có tính toán lập tức đi làm, hoặc ở trên con đường này một đầu đi đến hắc, hắn biết rõ, lấy bản sự của mình, trò đùa trẻ con kiếm chút tài chính ban đầu còn được, muốn ở nghề buôn bán muối tư này làm lớn, đó là không có khả năng.
Chung quy hắn một chút bối cảnh đều không có, mà đến nay lái buôn muối tư...
Lợi nhuận lớn như vậy, sợ là mấy lái buôn muối tư kia tất cả đều lai lịch không nhỏ.
Dương Giang đánh giá Tưởng Chấn vài lần, nhìn thấy Tưởng Chấn nói ra chuyện rơi đầu như vậy mà lại bình tĩnh giống như đang nói đợi chút ăn gì, không khỏi có chút bội phục, lại đột nhiên dâng lên một ý niệm —— gã có nên cổ động Tưởng Chấn đi buôn lậu muối, làm cho hắn bị chém đầu hay không?
Ý niệm này của Dương Giang vừa nổi lên, liền lại bị gã áp chế.
Liền tính Tưởng Chấn buôn lậu muối, mấy muối đinh kia cũng không nhất định bắt được hắn... Không chừng hắn sau đó càng thêm cùng hung cực ác.
Dương Giang cân nhắc như vậy, cũng đem tất cả việc mình biết đến có liên quan đến muối tư đều nói: "Lái buôn muối tư ta cũng từng bắt qua, ít nhiều lý giải một chút tình huống bên trong..."
Ngay ở huyện Hà Thành đi về phía đông bờ biển, có một diêm trường Hồng Giang, diêm trường kia là của triều đình, muối quan phụ cận cũng đều đến từ chỗ đó, đồng thời... muối tư gần đó cơ bản cũng đều là đến từ chỗ đó.
Giải thích đơn giản một chút, chính là sau khi diêm trường kia sản xuất muối, một bộ phận trong đó xem như muối quan bán đi ra, một bộ phận khác, tất cả đều bán cho lái buôn muối tư, thậm chí bán muối cho người sau càng nhiều hơn.
Chính như Tưởng Chấn suy nghĩ, lợi nhuận lớn như vậy, không có ai sẽ không động tâm. Nhưng mấy dân chúng bình thường kia, càng sẽ động tâm, nhưng chỉ dám tự mình ngao chút muối vụиɠ ŧяộʍ bán, thực dám xuống tay tần nhẫn làm lớn đều là nhân vật lớn có bối cảnh.
Bọn họ có tiền có người, mở thuyền lớn, nghênh ngang đến diêm trường mua muối đưa về các nơi, rất kiêu ngạo, nhưng không ai dám đi thăm dò và sẽ đi thăm dò.
"Lão đại, ta cũng không gạt ngươi, chúng ta bình thường bắt lái buôn muối tư, đều bắt mấy người lén lút bán mấy chục trên trăm cân muối, nhân vật lớn thật sự, chính là chạm cũng không dám chạm vào, thậm chí thủ hạ của họ, chúng ta cũng sẽ tránh đi, người ta cũng rất biết điều, đến đây bán muối cũng sẽ đưa lộ phí." Dương Giang nói: "Diêm trường Hồng Giang bên kia bắt lái buôn muối tư so với chúng ta nơi này còn muốn lợi hại hơn, cũng chỉ bắt vài lái buôn nhỏ và trăm tám mươi cân muối, bắt được liền lập tức gϊếŧ, mà mấy người bị bắt gϊếŧ kia... Kỳ thật rất nhiều đều chính là thủ hạ của lái buôn muối tư lớn."
Dương Giang nói những thứ đó, nông dân như Tưởng lão đại hoàn toàn không biết gì cả, nhưng kỳ thật người trong nha môn ở đây, tất cả đều rõ rành rành.
Lại nói tiếp, muối quan vì cái gì bán mắc như vậy? Còn không phải vì khiến muối tư dễ bán hơn? Muối quan muối tư này, ở nơi này của bọn họ kỳ thật đều có móc xích với nhau.
Diêm trường Hồng Giang đó là địa bàn của người ta, không cho người khác chạm vào, cho nên có lái buôn nhỏ dám đến bờ biển buôn lậu muối, bọn họ xuống tay phá lệ tàn nhẫn, thấy liền gϊếŧ.
"Trước đó triều đình chỉnh đốn nghiệp muối, một khâm sai đến đây bận việc đã nhiều năm, cuối cùng cũng chỉ tra được một ít khí tử hoặc hạ tuyến mà thôi." Dương Giang lại nói. Bọn lái buôn muối tư kia nắm trong tay vô số tầng lớp muối, sẽ đem muối trên tay bán cho nhà dưới đi bán, những nhà dưới đó cơ bản liền không có lai lịch gì, rất có khả năng chỉ là phú thương một phương, mà triều đình mỗi lần điều tra, cũng chỉ có thể tra được bọn họ.
Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ tra được bọn họ, sao ra được bạc thì đã có thể khiến triều đình vừa lòng, có thể nghĩ bên trong đều có rất nhiều lợi nhuận lớn.
(Bao: có thể tóm gọn như sao: triều đình bán muối cho nhà buôn muối lớn – nhà buôn lớn bán cho nhà buôn nhỏ – triều đình bắt mấy nhà buôn nhỏ rồi tịch thu tài sản => triều đình vừa bán muối quan vừa bán muối tư vừa thu được tài sản của mấy người buôn muối nhỏ...thất đức thấy sợ...phong kiến bá đạo)
Nghe Dương Giang nói như vậy, Tưởng Chấn liền biết muối quan muối tư này sợ là đã kết thành một cái võng ích lợi lớn, đem quan viên ở đây vây lấy.
Kỳ thật này cũng không kỳ quái.
Đầu năm nay dân chúng đều nghèo, làm quan trộm nói tăng thuế cố gắng thịt dân chúng, cũng không lấy được bao nhiêu tiền, bọn họ muốn lấy món tiền lớn, vẫn phải dựa vào mấy món đồ đặc biệt có tiền, tỷ như nói nghiệp muối này.
Mà bọn họ nếu muốn ở trong đó kiếm tiền, tự nhiên liền không cho ai đào góc tường bọn họ, cho nên đả kích đối với lái buôn nhỏ sấm nhỏ mưa nhỏ kia phá lệ lợi hại.
Nhìn như vậy, hắn muốn đi buôn mấy trăm cân muối kiếm chút tiền vốn, cũng rất khó khăn.
Tưởng Chấn muốn kiếm tiền, nhưng cũng không tính bồi luôn mạng mình... Hơi suy tư, hắn lại hỏi: "Ta thấy trên chợ cũng có hàng bán hải sản, những hàng hải sản đó là lấy từ chỗ nào?"
Huyện Hà Thành có hàng bán hải sản, chủ yếu là cá biển đã ướp muối cùng rong biển phơi khô, mà hai loại này giá đều không mắc, cho nên người ở đây cũng rất thích, tỷ như thời điểm đãi khách, liền thích đôn một chén rong biển ra mời.
"Lão đại ngươi nếu muốn làm sinh ý này, ngược lại cũng không khó, thuê thuyền đến bờ biển nhập hàng là được. Bất quá nếu không có đường riêng, bị người xem thành đi buôn lậu muối..." Dương Giang hi hi cười hai tiếng, lại nói: "Tóm lại đến bên đó, liền phải cẩn thận chút, đừng dính đến muối, đương nhiên ngươi nếu mang kèm năm ba cân, bọn họ cũng sẽ lười quản."
"Ngươi có đường hay không?" Tưởng Chấn lại hỏi.
"Ta nhận thức mấy người đi hàng hải sản, ngươi nếu muốn đi, có thể bàn bạc với bọn họ." Dương Giang nói, mấy người đi hàng hải sản kia đều là bọn tiểu thương, bọn họ sẽ rất vui vẻ thêm mấy người làm chung đi, tốt xấu an toàn hơn.
Tưởng Chấn gật gật đầu, lập tức cùng Dương Giang ấn định chuyện này.
Sau khi định chuyện xong, Tưởng Chấn lại đến hiệu thuốc bắc một chuyến.
Vương Hải Sinh còn đang chiếu cố Tôn Tiểu Sơn, mà hai mươi lượng bạc hắn trước đó đưa, đã đủ cho Tôn Tiểu Sơn chữa bệnh, Tưởng Chấn nói một tiếng, liền tính toán về nhà trước.
Hắn cũng không vì đã đưa cho Vương Hải Sinh bạc, liền đốc thúc Vương Hải Sinh đem cái thuyền kia về nhà. Hắn đối với nhân phẩm của Vương Hải Sinh vẫn có tin tưởng, cũng tin tưởng sau khi hắn mang theo Dương Giang đến rồi Vương Hải Sinh nhất định sẽ không dám mang bạc hắn chạy.
Vương Hải Sinh xác thực không có cái ý niệm kia, sau khi biết được Tưởng Chấn nguyện ý sau này sẽ thuê làm mình làm sinh ý, hắn liền khăng khăng một mực mang ơn Tưởng Chấn, hoàn toàn không chuyện muốn chạy trốn, ngược lại đặc biệt mang theo Tưởng Chấn đi lên thuyền, sau đó cho Tưởng Chấn một ít cá.
Những con cá đó đều không lớn, nghe nói đều do hai hài tử của Vương Hải Sinh hai ngày này bắt được —— bọn nó từ nhỏ lớn lên trên thuyền đánh cá, đều đã biết bắt cá.
Tưởng Chấn tự nhiên sẽ không chối từ, mang theo cá, liền đi về nhà.
Mưa vài ngày liên tiếp, đường phi thường lầy lội không dễ đi, Tưởng Chấn đi một đường, giày vải không chỉ ướt, bên trên còn dính đầy bùn, rất nặng.
Vì vậy, đường đi về gia liền tốn nhiều thời gian của Tưởng Chấn hơn so với bình thường, đợi lúc về đến gia trời cũng sắp tối.
Lấy nước tắm rửa chân, Tưởng Chấn liền ở ngoài phòng xử lý mấy con cá kia, vẩy cá bị hắn cạo, ruột cũng moi ra, mà hắn đang làm hăng say, liền nhìn thấy cách đó không xa năm con vịt con đang lắc mông vỗ cánh chui tới chui lui trong ruộng rau ở Triệu gia.
Lúc này không đổ mưa, ước chừng là Triệu Lưu thị thả chúng nó ra thông khí.
Nghĩ vâyh, Tưởng Chấn xoay chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy cách đó không xa Triệu Lưu thị vừa đang cầm một cái ống hình trụ, vừa cầm ống trúc bị vót rớt một nửa đào giun đất.
Trong thôn người ta nuôi gà vịt, cũng thường sẽ sai hài tử đi ra đào giun đất, bởi vì gà vịt ăn giun đất sẽ lớn nhanh đẻ trứng nhiều, nhưng Triệu Lưu thị thuộc người lớn tuổi này bình thường sẽ không làm việc như vậy.
Tưởng Chấn nhìn Triệu Lưu thị đào giun đất, có chút buồn cười, sau đó thuận tay cầm ruôt cá trên tay dùng dao cắt nhỏ.
Tưởng Chấn cầm mấy ruột cá kia đi đến đất Triệu gia, cũng không đi quản ánh mắt hoảng sợ của Triệu Lưu thị, liền đem ruột cá tát ở trên mặt đất.
Triệu Lưu thị sợ Tưởng Chấn, còn rất sợ, nhưng mấy con vịt kia lại không sợ Tưởng Chấn, chúng nó líu ríu kêu, rất nhanh liền vây đến bên người Tưởng Chấn ăn mấy ruột cá kia.
Tưởng Chấn về trễ, nhưng mà Triệu Kim Ca về càng trễ hơn.
Triệu Đại Hộ sở dĩ được xưng là Triệu Đại Hộ, là vì nhà gã có tiền, nhiều, nhà bọn họ, còn có Triệu Kim Ca làm công dài hạn.
Thời điểm nông nhàn Triệu Kim Ca còn có thể có nhàn rỗi, lúc ngày mùa, y cũng chỉ có thể vẫn vội vàng, đương nhiên, vì y làm việc ra sức lại yêu cầu thấp, Triệu Đại Hộ ở thời điểm ngày mùa, cũng sẽ cho y điểm đồ vật, như hôm nay liền cho y mấy quả trứng gà.
Đem trứng gà giao cho Triệu Lưu thị, Triệu Kim Ca liền ra sau sân nhà rửa bùn bẩn trên người, mà chờ y tắm xong đi ra, Triệu Lưu thị đã chuẩn bị cơm cho y rồi.
Thời điểm ngày mùa, Triệu gia cũng phải ăn đầy đủ, bằng không thân thể chống đỡ không nổi, nên trừ cơm khô, Triệu Lưu thị còn dùng trứng Triệu Kim Ca mang về làm canh trứng.
"Nương, canh trứng gà ngươi ăn đi." Triệu Kim Ca nói, giữa trưa Tưởng Chấn có đưa cơm cho y, y đều ăn thịt...
"Ta ở nhà chuyện gì cũng không làm, ăn canh trứng làm gì?" Triệu Lưu thị nói, nhưng Triệu Kim Ca vẫn rất kiên trì lưu lại nửa bát canh trứng cho Triệu Lưu thị.
Về phần Triệu Phú Quý, ông ở chỗ cho người làm công ngắn hạn có chút xa, mấy ngày nay sẽ không về nhà.
Triệu Kim Ca không thích nói chuyện, Triệu Lưu thị lại rất thích nói chuyện, bà một bên nhìn Triệu Kim Ca ăn cơm, một bên liền lải nhải chuyện trong nhà, đương nhiên, bà còn nói tới hàng xóm Tưởng Chấn đến nhà bọn họ bửa nay.
"Tưởng Chấn hôm nay lấy ruột cá đến uy vịt nhà ta, ngươi nói hắn đến cùng nghĩ như thế nào? Sau khi vịt nhà ta nuôi lớn rồi hắn sẽ không đến trộm ăn đi?" Triệu Lưu thị càng nói càng lo lắng.
Tưởng lão thái là người sức chiến đấu rất mạnh, chuyện Tưởng Chấn đã làm ở Tưởng gia, bà tất cả đều thêm mắm thêm muối nói với người trong thôn.
Lại nói tiếp, người trong thôn hiện tại đều sợ Tưởng Chấn, cảm thấy Tưởng Chấn không đúng, cũng có liên quan tới hành vi của Tưởng lão thái.
Tưởng lão đại trước kia chịu ủy khuất chưa bao giờ lên tiếng, mọi người dù cho biết Tưởng lão thái đối với hắn không tốt, cũng không biết đến cùng có bao nhiêu không tốt, Tưởng lão thái ồn ào như vậy, lại khiến bọn họ biết rõ ràng Tưởng Chấn đã làm ra "chuyện ác" gì.
Triệu Lưu thị chính là nghe nói chuyện Tưởng Chấn trộm gà ăn, mới sẽ lo lắng như vậy.
"Nương, ngươi đã gặp hắn trộm gà của người khác chưa?" Triệu Kim Ca nói.
Triệu Lưu thị nghĩ cũng phải, Tưởng Chấn tuy rằng nơi nơi tìm thức ăn, nhưng bà chưa từng thấy hắn trộm gà của người khác ăn...
Nghĩ vậy, Triệu Lưu thị lại nhớ tới một sự kiện: "Kim ca nhi, bản thân Tưởng Chấn không có trông râu, hai ngày nay cũng không đến nhà chúng ta trộm, ngươi nói hắn ăn cái gì nha?"
Bà đây là đang lo lắng cho Tưởng Chấn hả.
Chương 33. đối tượng đính hôn trước kia
Triệu Kim Ca rất mệt, hôm nay như cũ ngủ rất sớm, cũng liền không biết buổi tối hôm nay, Tưởng Chấn kỳ thật có đến gõ cửa sổ mình.
Gõ cửa vài cái không thấy phản ứng, cân nhắc Triệu Kim Ca sợ là đã sớm ngủ, Tưởng Chấn cũng liền trở về, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, hắn lại dậy sớm chờ ở ven đường.
Tưởng Chấn thấy được Triệu Kim Ca, nhưng cũng không nói chuyện với y, mà cho y một ánh mắt, ý bảo y đi lấy ống trúc ở ven đường.
Đựng trong ống trúc là canh cá Tưởng Chấn đã làm đêm qua, buổi sáng hôm nay lại hâm nóng lại.
Hai người bọn họ hiện tại tiếp xúc với nhau hoàn toàn là hình thức yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, Tưởng Chấn thoáng có chút tiếc nuối, nhưng cũng cảm thấy rất có ý tứ.
Triệu Kim Ca cầm ống trúc, xa xa nhìn Tưởng Chấn một cái, liền ôm ống trúc đi về phía nhà Triệu Đại Hộ, cước bộ không khỏi nhẹ nhàng hơn nhiều, chờ đi một đoạn đường rồi, y lại mở ống trúc ra chậm rãi ăn.
Ống trúc còn nóng, rõ ràng Tưởng Chấn muốn y thừa dịp nóng mà ăn, y nhất định không thể lãng phí.
Canh cá trong ống trúc là Tưởng Chấn sau khi đem cá hấp chín rồi tách xương, dùng thịt cá còn lại và một quả trứng gà nấu chung, trước không nói hương vị, nhưng dinh dưỡng ít nhất rất tốt, còn có thể ăn được rất nhiều thịt cá bổ sung anbumin.
Vì đã nấu từ tối hôm qua nên uống vào có chút tanh, nhưng Triệu Kim Ca ngược lại một chút cũng không ghét bỏ, rất nhanh đã uống sạch sẽ, lại dùng nước đã nấu mình mấy ngày nay mỗi ngày đều mang theo rửa ống trúc, sau đó đem nước đã rửa ống trúc uống không còn một mảnh.
Buổi sáng y đã ở trong nhà ăn cơm khô, hiện tại lại uống canh cá, chỉ cảm thấy cả người nóng hổi tràn ngập nhiệt tình, buổi sáng lúc làm việc đều không biết mệt.
Hôm nay cả buổi sáng đều không đổ mưa, Triệu Đại Hộ liền đến đồng ruộng đi một vòng, nhìn thấy bộ dáng của Triệu Kim Ca, vừa lòng gật gật đầu.
Vốn mọi người đều cảm thấy gã thuê một song nhi làm công dài hạn là đầu óc không rõ ràng, nhưng hiện tại mấy năm đến nay, ngược lại đều hâm mộ gã, thật sự là Triệu Kim Ca làm việc không thua nam nhân không nói, còn nghiêm túc thật thà.
Gã lại không biết, chờ gã đi, Triệu Kim Ca liền bắt đầu thất thần.
Sắp giữa trưa, Tưởng Chấn nên đến rồi...
Tuy nói lấy đồ của Tưởng Chấn ăn Triệu Kim Ca ít nhiều có chút không được tự nhiên, nhưng y vẫn chờ mong Tưởng Chấn đến... Lúc này tuy rằng còn đang làm việc, nhưng ánh mắt Triệu Kim Ca, lại cứ nhịn không được nhìn về phía đường Tưởng Chấn thường lui tới.
Nhưng mà y nhìn hồi lâu, cũng không nhìn thấy Tưởng Chấn, ngược lại giao lộ đột nhiên xuất hiện một lão phụ nhân năm sáu mươi tuổi rất là quen mắt.
Triệu Kim Ca nhìn nhiều vài lần, mới nhận ra đó là bằng hữu của Triệu Lưu thị, chỉ là Triệu Lưu thị cùng phụ nhân này đã thật lâu không có lui tới, y trong lúc nhất thời cũng liền không nhận ra.
"Kim ca nhi!" phụ nhân kia nhìn thấy Triệu Kim Ca, hiện tại mặt mày tươi cười đi về phía Triệu Kim Ca: "Kim ca nhi, đã lâu không gặp!"
"Lý di." Triệu Kim Ca đáp một tiếng, phụ nhân này tên là Lý Tú Nhi, là người Lý gia thôn phụ cận, lại gả đến thôn Kiều Đầu, mà thôn Kiều Đầu chính là nhà mẹ đẻ của Triệu Lưu thị.
Khi Triệu Lưu thị chưa xuất giá, cùng phụ nhân họ Lý này quan hệ không tệ, sau khi kết hôn cũng có lui tới, sau này sở dĩ cắt đứt liên hệ là vì phụ nhân họ Lý này làm mai cho Triệu Kim Ca.
Bà làm mai cho Triệu Kim Ca là hàng xóm nhà mẹ đẻ của bà, nhà kia có một nhi tử lớn hơn Triệu Kim Ca hai tuổi, tên là Lý Tổ Căn.
Đặt tên này, liền biết Lý Tổ Căn ở nhà được yêu thương cỡ nào... Mà hắn sở dĩ được yêu thương như vậy là vì Lý gia tam đại đơn truyền (Bao: Ba đời mà đời nào cũng chỉ có một con), Lý Tổ Căn thân thể còn không tốt lắm, rất là nhỏ gầy.
Gia cảnh Lý gia rất bình thường, thân thể Lý Tổ Căn cũng không phải rất tốt, Lý gia liền muốn sớm định việc hôn nhân cho gã, tốt nhất là một song nhi thân thể khỏe mạnh, về sau có thể giúp đỡ việc trong nhà.
Triệu Kim Ca trước đây bộ dáng rất khỏe mạnh không nói, còn rất khả ái, có một lần Triệu Lưu thị mang theo y đến thôn Lý gia xem diễn, liền bị mẫu thân Lý Tổ Căn — Lý Lưu thị coi trọng, bà cũng là người thôn Kiều Đầu, về nhà hỏi thăm một chút, sau khi biết tình huống của Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị, đối với Triệu Kim Ca càng thêm vừa lòng, lập tức tìm Lý Tú Nhi, để bà giúp làm mai mối.
Lý gia vài lần đến Triệu gia thỉnh cầu, biểu hiện cực có thành ý, Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị xem qua Lý Tổ Căn, phát hiện gã tuy rằng gầy nhỏ một chút, nhưng kỳ thật cũng không có bệnh gì liền đồng ý.
song nhi nhà bà có chút rất khỏe mạnh, cho nên bọn họ cũng sợ y tương lai gả không được, Lý gia này tuy rằng không có nhiều tiền gì, nhưng Lý Tổ Căn không có huynh đệ, trong nhà cũng liền không cần lại phân ra, người Lý gia lại đều nhỏ gầy, khẳng định đánh không lại nhi tử nhà mình...
Việc hôn nhân của Lý gia cùng Triệu gia liền như vậy định xuống, Triệu Kim Ca cũng có một vị hôn phu, chỉ là vị hôn phu còn muốn thấp hơn y một đầu kia, vẫn đều không thế nào thích y.
Đương nhiên, Triệu Kim Ca khi đó đối với thích không thích, kỳ thật cũng không biết, bất quá ngẫu nhiên có chút thất lạc thôi.
Lại sau này, ca ca Triệu Kim Ca qua đời năm mười hai tuổi, nương bệnh nặng, Triệu gia xảy ra chuyện... Lý gia bên kia liền từ hôn.
Bọn họ không muốn Triệu gia liên lụy, cũng là vì lúc Lý Tổ Căn mười bốn tuổi cũng đã thích một nữ hài cùng tuổi thôn Lý gia, nữ hài kia là hài tử của một song nhi đã gả đi của thôn Lý gia lưu lại, song nhi kia chết sớm, phu gia cưới người khác còn không muốn nuôi sống con mình, liền đem nàng ném tới nhà ngoại.
Nữ hài này ở nhà bà ngoại cũng sống thật không tốt, Lý Tổ Căn thường xuyên đưa đồ trợ giúp nàng, nàng liền cùng Lý Tổ Căn qua lại và nguyện ý gả cho Lý Tổ Căn.
Sau khi từ hôn, Triệu Kim Ca liền không quan tâm chuyện thôn Lý gia nữa, ban đầu còn có người dụng tâm kín đáo ở trước mặt y nhắc tới Lý Tổ Căn, sau này ước chừng là thấy y vẫn không gả được cũng rất đáng thương, liền không có ai nhắc nữa.
Về phần này Lý Tú Nhi... Lý Tú Nhi thật sự muốn giao hảo với Triệu Lưu thị, vì chuyện của Triệu Kim Ca còn nháo một trận với một nhà của Lý Tổ Căn, sau đó ước chừng là cảm thấy thẹn với Triệu Lưu thị nên không đến Triệu gia nữa.
Lại bởi vì Triệu Lưu thị cùng nhà mẹ đẻ quan hệ không tốt, mấy năm nay cơ hồ đều không quay về, hai bên cũng liền không gặp mặt nữa.
Hiện tại đột nhiên nhìn thấy Lý Tú Nhi, Triệu Kim Ca cũng rất kinh ngạc, mà Lý Tú Nhi thì rất cao hứng.
"Kim ca nhi, ta đặc biệt đến tìm ngươi, ta nói với ngươi nha, Lý gia đã bị báo ứng!" Lý Tú Nhi nói với Triệu Kim Ca.
Bà đến gặp Triệu Kim Ca là vì một nhà Lý Tổ Căn kia đã bị xui xẻo, trong lòng bà rất thống khoái, liền muốn nói cho Triệu Kim Ca, để y cũng cao hứng cao hứng.
"Lúc trước Lý Tổ Căn đòi chết đòi sống muốn cưới tiện nhân họ Từ kia, hiện tại... Ha ha!" Lý Tú Nhi không ngừng nói liên miên.
Nguyên lai, sau khi Lý Tổ Căn từ hôn với Triệu Kim Ca liền cùng Từ thị trong thôn bọn họ định thân, lúc mười bảy tuổi hai người liền thành thân.
Bọn họ mới đầu sống coi như không tệ, Từ thị còn một hơi sinh cho Lý Tổ Căn bốn nhi tử, khiến người Lý gia rất thương yêu nàng, một chút việc đều không để nàng làm.
Nhưng đầu năm nay... Bốn nhi tử kia cũng không phải dễ nuôi sống.
Bản thân Lý gia cũng không phải người có tiền, Lý Tổ Căn cùng cha gã vẫn thiên về nhỏ gầy, trừ nhà mình thì không có cách nào làm việc cho người khác kiếm tiền, vì thế cuộc sống trong nhà cũng liền càng ngày càng nghèo, thậm chí phải mượn tiền sinh hoạt.
Sau này không còn biện pháp, bọn họ liền tìm một việc cho Từ thị, để Từ thị đến nhà một địa chủ bên bọn họ giúp việc.
Nhà địa chủ kia trừ đất còn làm chút sinh ý về kén, trong nhà mấy thôn lân cận có dưỡng tằm kết kén đều bán đến nhà gã, phi thường có tiền, nhà lớn gạch xanh ngói kiến rất khí phái, nhưng vẫn không có con.
Từ thị sinh đẻ rất tốt mà vẫn còn có thể sinh nữa, nên nhưng không liền bị chú ý tới? Vợ địa chủ kia cũng rất lợi hại, nàng không muốn để hồ ly tuổi trẻ xinh đẹp vào nhà câu dẫn nam nhân của mình, liền lấy bộ dáng người lớn muốn tốt cho Từ thị, cho nàng bao nhiêu tiền để nàng sinh con cho địa chủ.
Từ thị đồng ý, lúc ấy vì cũng đã thiếu người ta chút tiền nên một nhà Lý Tổ Căn cũng đồng ý.
Ở nông thôn, hành vi này gọi là điển thiếp, chính là tốn chút tiền thuê một nữ nhân sinh hài tử cho mình, chờ cho hết năm đã định thì nữ nhân đưa về còn hài tử thì lưu lại.
Đối với gia đình rất bần cùng mà nói, để vợ làm thiếp mấy năm cho người ta, kỳ thật cũng không có gì, dù sao cuối cùng vẫn sẽ trở về sinh hoạt. Ở thời điểm ăn cơm không đủ no, trinh tiết cái gì hoàn toàn không có ai sẽ để ý.
Cũng là Từ thị có bản lĩnh, người ta thuê nàng ba năm, nàng đã sinh cho nhân gia một đứa, chờ khi hết ba năm, trong bụng lại còn có một đứa nữa.
Từ khi làm thiếp, vừa có ăn lại có uống, sau khi hoài hài tử còn mỗi ngày có thịt ăn, sau khi hài tử sinh nàng cho hài tử uống sữa, lại càng ăn sung mặc sướng.
Đó là ngày lành tuyệt đối không có ở Lý gia.
Từ thị cũng liền không muốn đi, nàng đi cầu vợ nhà địa chủ muốn lưu lại.
Thái thái nhà kia tuy không phải thập phần mạo mỹ, nhưng so với Từ thị đẹp hơn, thậm chí còn so với Từ thị còn trẻ hơn một hai tuổi, Từ thị đối với nàng mà nói không có uy hiếp gì, nghĩ nghĩ liền đáp ứng.
Dù sao nhi nữ Từ thị sinh ra tương lai đều gọi nàng bằng nương, Từ thị ở trong nhà địa vị cũng chỉ tốt hơn hạ nhận một chút, lưu lại một thôn phụ một chữ cũng không biết như vậy không chỉ không nguy hại nàng, còn cho thấy nàng rộng lượng.
Tương lai bọn hài tử trưởng thành, đối lập với bà mà nhìn Từ thị đã từng gả cho người khác còn sinh bốn nhi tử, cũng biết đến cùng nên thân cận ai.
"Từ thị lại cầm về Lý gia năm mươi lượng bạc, liền cùng Lý gia cắt đứt quan hệ, Lý Tổ Căn hiện tại bị cười nhạo rất lợi hại! Gã để vợ mình làm thiếp cho người ta, kết quả làm cho vợ chạy mất." Lý Tú Nhi cười nhạo Lý Tổ Căn.
Vốn vợ Lý Tổ Căn có thể sinh hài
tử cho người ta kiếm tiền, cũng vẫn có người hâm mộ, hiện tại Từ thị chạy mất, tình hình liền không giống nữa.
Chẳng sợ Từ thị trước sau đem về một trăm lượng bạc, nhưng trừ bỏ đã xài rồi, còn lại cũng chỉ có thể mua ba bốn mẫu đất, Lý Tổ Căn còn có bốn nhi tử... Trừ phi gã lấy tiền đi mua nữ nhân song nhi, bằng không về sau đừng nghĩ có vợ ấm ổ chăn.
Mà một cái nhà không cái vợ, kia còn gọi là nhà sao?
"Đi mua, gã khẳng định lấy ra không được nhiều như vậy, không mua dùng tiền đó cưới vợ sao... Nhà gã nghèo như vậy, lại cưới thêm người trở về thì phải sống như thế nào? Còn có bốn nhi tử kia, bây giờ còn tốt, chờ bọn nó trưởng thành muốn cưới vợ nữa... Chậc chậc!" Lý Tú Nhi nói rất chi suиɠ sướиɠ khi người gặp họa.
Lúc trước Lý Tổ Căn nếu cưới là Triệu Kim Ca, bằng thân thể có thể làm việc này của Triệu Kim Ca, trong nhà tổng sẽ sống càng tốt, còn không cần lo lắng Triệu Kim Ca chạy mất.
Lý Tú Nhi đến nói với Triệu Kim Ca này đó là hy vong Triệu Kim Ca có thể cao hứng chút, nhưng trên thực tế Triệu Kim Ca cũng không có bao nhiêu cao hứng.
Lý Tổ Căn lớn lên có bộ dáng gì y đều đã quên, hiện tại nào có rảnh đi quản chuyện của gã? Ngược lại Lý Tú Nhi vẫn ở bên cạnh y nói không ngừng, cũng không biết Tưởng Chấn có đến hay không.
Triệu Kim Ca nghe rất không nghiêm túc, ánh mắt vẫn nhìn về phía bên đường, vì vẫn không thấy được Tưởng Chấn, trong lòng trống không, liền ngóng trông Lý Tú Nhi có thể đi sớm chút mới tốt.
May mắn Lý Tú Nhi cuối cùng cũng nói xong, lại nói: "Kim ca nhi, ta đến ngươi gia nha, ngươi tiếp tục làm việc đi."
Lý Tú Nhi cuối cùng bỏ qua cho Triệu Kim Ca mà rời đi, Triệu Kim Ca thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn nhìn thái dương trên đỉnh đầu, liền đi về phía kênh đào ở rừng cây.
Thường Tưởng Chấn đến đây, đều sẽ ở bên ngoài nháy mắt cho y trước, hôm nay lại không có, cũng không biết Tưởng Chấn có đến không.
Tưởng Chấn đương nhiên đến, Triệu Kim Ca vừa mới tiến tới, hắn liền tiếp đón Triệu Kim Ca: "Kim ca nhi."
Khóe miệng Triệu Kim Ca lập tức nhếch nhếch lên trên.
Tưởng Chấn đã sớm đến, nhìn thấy có người lôi kéo Triệu Kim Ca nói chuyện, mới núp vào. Hắn cũng không biết nữ nhân nói chuyện với Triệu Kim Ca kia, nhưng cân nhắc hơn phân nửa là nói chút bát quái, cũng liền không có nhiều hỏi, mà cầm ra cơm cho Triệu Kim Ca ăn.
Hắn giữa trưa hôm nay làm cơm là thịt muối xào bắp cải.
Dùng ống trúc ăn cơm đến cùng cũng không thuận tiện, hắn liền xách rổ đến, trong rổ để một cái bát lớn, bên trong chứa đầy cơm, mà thịt xào bắp cải liền để bên trên cơm.
So với canh cá buổi sáng, thịt xào bắp cải thật sự ăn ngon hơn nhiều lắm, Triệu Kim Ca không lâu liền đem một chén cơm lớn ăn sạch sẽ, còn cảm thấy mình có thể thêm hai chén nữa.
Bất quá lương thực khẳng định phải ăn tiết kiệm chút... Triệu Kim Ca cảm thấy có thể vào giữa trưa ăn một chén cơm nhiều như vậy, đã rất tốt.
Ăn uống no đủ, Triệu Kim Ca liền nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhưng cân nhắc chuyện này cùng y cũng không có quan hệ, lại không muốn ở trước mặt Tưởng Chấn nói tới Lý Tổ Căn, cũng liền không nhắc tới cùng Tưởng Chấn.
Triệu Kim Ca hoàn toàn không quan tâm đến Lý Tổ Căn, lại không biết người Lý gia hợp kế đến hợp kế đi lại nhớ thương đến y.
Lý Tổ Căn vẫn nhớ Từ thị, nhưng Từ thị khẳng định không muốn trở lại.
Nhà bọn họ già già trẻ trẻ, người trụ cột là gã lại bộ dáng nhỏ gầy không khí lực, cho dù bạc Từ thị đưa tới sau khi trả hết nợ chi tiêu một bộ phận còn dư bảy tám mươi lượng, nhưng tương lai...
Nhà bọn họ gã tân tân khổ khổ làm một năm, nhưng ngay khẩu phần lương thực trong nhà đều không làm ra đủ, về sau hoặc mua nhiều thêm đất để làm, hoặc phải mua lương thực ăn!
Bọn họ có khuynh hướng phía trước nhưng mua rồi thì ai tới làm? Áo cơm của bốn nhi tử kia, lại muốn ai tới xử lý?
"Nghe nói Triệu Kim Ca kia đến bây giờ còn chưa gả đi... Y tuy rằng xấu, nhưng có khí lực lớn."
"Chỉ cần y không mang cha nương y, sau khi gả đến đây cuộc sống của nhà ta cũng sẽ dễ chịu."
Chương 34. Đưa một con thỏ
Hôm nay không đổ mưa, Tưởng Chấn sau khi đưa cơm cho Triệu Kim Ca lại lắc lư khắp nơi, cũng do vận hắn khí tốt, thế nhưng nhìn thấy một con thỏ hoang.
Thỏ hoang xám rất là cảnh giác, sau khi nhìn thấy Tưởng Chấn liền nhanh chóng đào tẩu, Tưởng Chấn thấy thế, vội vàng vọt tới.
Một mình hắn, đương nhiên không đuổi kịp con thỏ, nhưng lấy nhãn lực của Tưởng Chấn, theo tung tích con thỏ đã chạy qua tìm đến hang nó cũng không khó.
Thậm chí, vì mấy ngày trước đó luôn đổ mưa nên bùn trên đất đặc biệt ẩm ướt mềm mại có thể lưu lại dấu chân, nên tìm phi thường đơn giản.
Tưởng Chấn không lâu sau, liền tìm được một cái hang nhỏ bí mật ở bên cạnh bờ ruộng, sau đó, hắn còn ở bên cạnh ruộng dâu tìm được một cái hang khác.
Thỏ khôn có ba hang, thỏ hoang bình thường đều có mấy cái hang, mà chỉ cần đem từng cái cửa hang đều tìm được, muốn bắt được nó cũng rất đơn giản.
Tưởng Chấn không lâu lắm liền đem cửa hang nên chặn chặn lại hết, chỉ còn lại một cái cửa hang cho chúng nó trốn ra bên ngoài, ngay cửa động này hắn còn tìm đến củi lửa đốt ở trước cửa...
Không bao lâu, Tưởng Chấn liền bắt được hai con thỏ bị hun khói đến không có cách nào ở trong động nữa nên buộc lòng phải chạy ra ngoài.
Đem rơm trong gùi lấy ra trói chân thỏ lại, Tưởng Chấn vác bọn nó đi về nhà, đi một đoạn, hắn lại đổi hướng, tính toán đưa một con cho Triệu Kim Ca.
Hắn mỗi ngày cho Triệu Kim Ca ăn thịt, nhưng cha nương Triệu Kim Ca lại không được ăn, vì thế Triệu Kim Ca vẫn rất áy náy, bây giờ có hai con thỏ, thì phải cho cha vợ mẹ vợ nếm thử.
Một lần nữa đi đến nơi Triệu Kim Ca làm việc, Tưởng Chấn phiêu mị nhãn với Triệu Kim Ca.
Đương nhiên, Triệu Kim Ca hoàn toàn không ở trên cái mặt đen kia cảm thấy được "Mị", chỉ biết Tưởng Chấn cho mình một ánh mắt, đó chính là muốn y đến rừng cây nói chuyện.
Triệu Kim Ca lại một lần nữa làm chuyện dựa theo giáo dục y nhận được là không nên làm—— đến rừng cây cùng người khác hẹn hò.
"Con thỏ này ngươi cầm, dùng muối ướp, có thể giữ đến qua năm ăn." Nghe Tưởng Chấn nói muốn cho mình một con thỏ, Triệu Kim Ca vội vàng cự tuyệt.
"Ngươi cầm, hiện tại liền nấu ăn." Tưởng Chấn cường ngạnh cho Triệu Kim Ca: "Ngươi bận rộng cày bừa vụ xuân rất mệt, phải ăn bổ chút mới được, để cha ta cũng ăn tốt chút, bằng không thân thể ông ấy ăn không tiêu."
"Ta cứ lấy đồ của ngươi..." Triệu Kim Ca phi thường ngượng ngùng.
"Đợi về sau ngươi cũng là của ta, khách khí cái gì?" Tưởng Chấn trêu đùa.
Triệu Kim Ca sửng sốt, lại cân nhắc lời Tưởng Chấn nói. Tưởng Chấn nói mình về sau là của hắn... Đây là hi vọng sau này mình gả qua đi?
Mới đầu khi cùng Tưởng Chấn tiếp xúc, Triệu Kim Ca là đánh chủ ý để Tưởng Chấn đến nhà mình ở rể, chung quy khi đó Tưởng Chấn cái gì đều không có, y còn cứu Tưởng Chấn một mạng, nhưng mấy ngày nay...
Mấy ngày nay Tưởng Chấn mỗi ngày đưa cơm cho y, đều đem y uy béo, y được ưu việt, nhìn Tưởng Chấn lại có bản lĩnh, lời muốn Tưởng Chấn ở rể cũng liền không nói ra được.
Hơn nữa, cha nương y kỳ thật cũng không phải nhất định muốn tìm người đến nhà y ở rể.
Nếu nhà y giàu có, cha nương y không chừng còn luyến tiếc đem gia nghiệp cho người khác, nhưng hiện tại nhà bọn họ một nghèo hai trắng, y gả đi ra, cha nương y khẳng định cũng sẽ nguyện ý, nhưng có một chuyện, y dù cho lấy chồng, cũng muốn mang theo cha nương của mình, dưỡng lão cho bọn họ chăm sóc bọn họ trước lúc lâm chung.
Nghĩ thông suốt Tưởng Chấn ước chừng sẽ không muốn ở rể, mới đối với mình tốt như vậy, trong lòng Triệu Kim Ca cũng liền thả lỏng hơn, nhận con thỏ của Tưởng Chấn, cũng không cảm thấy có chuyện gì.
Y tương lai có thể không cần lễ hỏi, như vậy Tưởng Chấn cũng sẽ không phải mệt thêm, còn có cha nương mình, y sẽ cố gắng làm việc cũng sẽ nuôi được đi.
Tưởng Chấn thấy Triệu Kim Ca nhận thỏ nên rất cao hứng, cũng hoàn toàn không biết Triệu Kim Ca suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Trên thực tế, có gả hay không có cưới hay không, hắn thật sự không nghĩ nhiều, hắn ở hiện đại liền không thân không quen, ở chỗ này càng không coi người Tưởng gia là người thân, thì làm sao để ý gả hay cưới.
Kỳ thật yêu cầu của hắn rất thấp, có thể có người ấm ổ chăn là được.
Đưa thỏ cho Triệu Kim Ca rồi, khi Tưởng Chấn mang theo con còn lại trở về, liền nhìn thấy thuyền của Vương Hải Sinh neo ở bờ sông.
Hai hài tử của Vương Hải Sinh nguyên bản đang ngồi ở đầu thuyền nhìn bốn phía, nhìn thấy Tưởng Chấn, liền nhanh chóng chạy về khoang thuyền, không qua bao lâu, Vương Hải Sinh cũng đi ra: "Tưởng... Tưởng tiên sinh." Hắn có chút không biết nên xưng hô với Tưởng Chấn như thế nào, liền gọi xưng hô hắn thấy tôn quý nhất.
"Gọi ta Tưởng Chấn là được." Tưởng Chấn nói: "Các ngươi trở lại?"
"Phải, trở lại, đại phu nói cầm dược trở về nấu uống là được." Vương Hải Sinh nói.
Tưởng Chấn hơi suy tư, liền nghĩ đến hiện tại hẳn không có khái niệm "Nằm viện", đại phu hoàn toàn sẽ không đem bệnh nhân lưu lại hiệu thuốc, trước đó Tôn Tiểu Sơn có thể ở hiệu thuốc một đêm, đã là bọn họ nể mặt Dương Giang mà châm chước.
Tưởng Chấn trước đó khi đối với người Tưởng gia rất không khách khí, nhưng bình thường thì chỉ cần không có ai chọc hắn, hắn kỳ thật vẫn rất dễ ở chung, hiện tại liền hỏi: "Không chuyện gì đi?"
"Đại phu nói uống thuốc, hảo hảo dưỡng, nhất định có thể khỏe." Vương Hải Sinh vui tươi hớn hở, Tôn Tiểu Sơn hôm qua uống thuốc xong, nhìn liền tốt hơn nhiều, hiện tại đã có thể cùng hắn trò chuyện.
Vốn tưởng rằng vợ sẽ không chết hiện tại khỏe lên, hắn rất cao hứng, tươi cười trên mặt cơ hồ che lấp không được.
Tưởng Chấn lại cau mày nhìn chiếc thuyền bẩn hề hề một cái: "Chỗ ta còn một phòng trống, ngươi đem vợ mình đến đó dưỡng bệnh, thuyền này bệnh nhân ở không tốt, hơn nữa phải thu thập một chút mới được." Lúc trước Tưởng Chấn bảo người Tưởng gia xây hai phòng ở, hắn ở một phòng, còn có một phòng trống.
Hắn kỳ thật cũng không thích có người đến nhà của mình ở, chỉ là nhìn hoàn cảnh trên thuyền này, nếu thật để Tôn Tiểu Sơn ở nơi này, kia bệnh không chừng cũng không tốt được.
Mặt khác chính là, thuyền này cũng phải cải tạo một chút.
Thuyền của Vương Hải Sinh lớn hơn rất nhìu so với chiếc thuyền nhà thôn trưởng thường dùng để cho các thồn dân thuê đón dâu hoặc làm việc, nhưng lại rất cũ, có lẽ là mấy ngày nay vì vẫn đổ mưa nên trên thuyền còn tản ra mùi mốc, khiến Tưởng Chấn có chút chịu không nổi.
Không quản hắn tương lai làm sinh ý gì, ở trong một đoạn thời gian rất dài, hắn sợ là đều phải nhờ chiếc thuyền này chuyển hàng, nếu như thế, hắn cũng liền không hi vọng thuyền rách nát như vậy.
Vương Hải Sinh vừa mừng vừa sợ nhìn Tưởng Chấn.
Hắn vẫn luôn ở trên thuyền, lại cũng không phải không hướng tới sinh hoạt trên bờ như bao người khác, trên thực tế, hắn vẫn nghĩ chờ có tiền, phải ở trên bờ mua mảnh đất an gia. (Bao: tời ơi tự nhiên thấy từ an gia lại nhớ đến tềnh iu An cư lạc nghiệp của tui quá hà)
Nhưng đó có thể nào đơn giản như vậy?
Trước không nói hắn tích trữ không đủ bạc, dù cho tích lũy được, tuyệt đại đa số thôn cũng đều là bài xích người bên ngoài như hắn, duy nhất hắn dám cân nhắc trước đó, cũng chỉ là đem song nhi nhà mình gả lên trên bờ mà thôi.
Tuy rằng hiện tại Tưởng Chấn chỉ cho hắn ở tạm, nhưng Vương Hải Sinh vẫn vô cùng cảm kích.
Tôn Tiểu Sơn còn bệnh, đi đường không được, liền do Vương Hải Sinh cõng, sau đó đoàn người đi về phía nhà Tưởng Chấn.
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng gặp được một ít thôn dân của thôn Hà Tây.
Vương Hải Sinh ở đây cũng đủ lâu, cũng có nhận thức một số người ở đây, nhưng những người đó đói với hắn rất lãnh đạm, bởi vậy, cùng Tưởng Chấn trở về hắn cũng có chút lo lắng, sợ có người lại đây bảo Tưởng Chấn đuổi mình đi.
Kết quả...
Vương Hải Sinh có chút mờ mịt nhìn chung quanh, như thế nào cũng không rõ vì cái gì mấy thôn dân thôn Hà Tây kia vừa thấy được bọn họ, liền chạy thật nhanh.
Hắn có đáng sợ như vậy sao?
Vương Hải Sinh nghĩ không rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, hai hài tử bên người hắn cũng phi thường mờ mịt, trước kia hài tử trong thôn không thích chơi cùng bọn họ, còn khi dễ bọn họ, nhưng chỉ có chưa từng sợ bọn họ a...
"Tưởng... Tưởng Chấn, này đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Vương Hải Sinh khó hiểu nhìn Tưởng Chấn.
"Không có việc gì." Tưởng Chấn nói.
Nghe Tưởng Chấn nói không có việc gì, Vương Hải Sinh cũng liền an tâm hơn nhiều, mà khi hắn nhìn người chung quanh lần nữa, đột nhiên phát hiện bên trong ánh mắt những người đó nhìn hắn, tựa hồ có đồng tình.
Này... Đến cùng là chuyện như thế nào đây?
Người thôn Hà Tây xác thực có điểm đồng tình Vương Hải Sinh, bọn họ nhận định hiện tại Tưởng Chấn là người điên, nhìn thấy Vương Hải Sinh nơm nớp lo sợ đi chung với Tưởng Chấn, còn tưởng hắn là bị Tưởng Chấn hiếp bức, thậm chí ngay cả Tôn Tiểu Sơn sau lưng hắn, bọn họ cũng cho là bị Tưởng Chấn đánh.
Chung quy, kia chính là gia hỏa ngay cả nha dịch đều dám đánh!
Tất cả đồ vật đáng giá còn có lương thực của Tưởng Chấn, đều được hắn đặt ở trong phòng của mình, một phòng khác kém không bao nhiêu chính là trống không, hắn để một nhà Vương Hải Sinh vào ở, sau đó nhân tiện nói: "Các ngươi tự mình thu thập tốt phòng ở đi, cũng tự mình nhóm lửa, đừng đến phòng của ta."
"Ừ, ừ." Vương Hải Sinh liên tục gật đầu, có chút hiếm lạ nhìn phòng đất kỳ thật phi thường đơn sơ này.
Trên thuyền Vương Hải Sinh cũng có một số đồ vật có thể dùng, nhưng không nhiều lắm, hắn đi mấy chuyến, liền đem tất cả đồ vật chuyển đến, rất nhanh đã dàn xếp xong, mà hiện tại, trời cũng đã nhanh tối.
Mắt nhìn sắp đến thời gian Triệu Kim Ca về nhà, Tưởng Chấn đơn giản thu thập bản thân một chút, liền đến giao lộ ngồi, chờ Triệu Kim Ca trở về.
Kết quả hắn đợi được trước lại là Triệu Phú Quý cha của Triệu Kim Ca.
Trước đó vài ngày vẫn đổ mưa, Triệu Phú Quý ở bên ngoài làm công ngắn hạn liền không về nhà, nhưng hôm nay trở lại, ông nguyên bản vẫn cúi đầu đi tới, sau đó nhìn thấy Tưởng Chấn ở ven đường, liền bị kinh ngạc tiếp đó cước bộ nhanh hơn.
Tưởng Chấn sờ sờ mũi của mình, tiếp tục chờ.
Ngay sau đó, liền là Triệu Kim Ca, trên tay Triệu Kim Ca mang theo một con thỏ, sau khi nhìn thấy Tưởng Chấn nguyên bản tạm dừng một chút, sau đó liền ở trong ánh mắt Tưởng Chấn cúi đầu, cùng cha của mình giống nhau mà đi nhanh hơn.
Không qua bao lâu, Triệu Kim Ca liền trở về nhà.
"Con thỏ ở đâu ra vậy?" Triệu Lưu thị nhìn thấy con thỏ trên tay Triệu Kim Ca, mặt hiện tại lộ vẻ kinh hỉ hỏi.
"Trong ruộng bắt được." Triệu Kim Ca có chút lúng túng cúi đầu, y tuy rằng làm việc nhà nông tốt lắm, nhưng vẫn không am hiểu bắt động vật, kỳ thật căn bản bắt không được con thỏ...
Nhưng mà Triệu Lưu thị cũng không có hoài nghi, bà luôn cảm thấy nhi tử của mình là lợi hại nhất, nếu như thế, nhi tử bà có thể bắt được một con thỏ kia cũng rất bình thường.
"Gần nhất trong nhà có thật nhiều chuyện tốt, ta rất cao hứng!" Xem xem năm con vịt con bên chân, lại xem xem con thỏ trên tay, Triệu Lưu thị cười ha hả nói, sau đó còn nói tới một nhà Lý Tổ Căn: "Hôm nay Tú nhi đến đây đó, nói với ta chuyện của Lý gia... Nhà bọn họ lúc trước nháo muốn từ hôn, bây giờ bị báo ứng đi? Vợ đều chạy rồi!"
Triệu Lưu thị rất nhanh liền đem sự tình của một nhà Lý Tổ Căn nói ra, còn phê phán một trận.
Triệu Phú Quý vẫn luôn trầm mặc nghe, không phát biểu ý kiến, nhưng thường sẽ gật đầu.
Thời điểm Triệu Lưu thị nói rất hưng phấn, nhưng chờ nói xong, tâm tình lại suy sụp xuống.
Vợ Lý Tổ Căn tuy rằng cùng người chạy, nhưng cũng đã có bốn nhi tử, liền tính cuộc sống rất nghèo, về sau cũng có người dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung, Kim ca nhi nhà bà thì sao?
Bây giờ còn có hai lão già bọn họ, bên người Kim ca nhi tốt xấu gì cũng có người giúp đỡ, nếu như ngày nào đó bọn họ không cong thì sao?
Kim ca nhi ngay cả một đứa con đều không có, chờ già đi cũng sẽ không có ai cho dưỡng lão và chăm sóc cho y trước lúc lâm chung, này...
Triệu Lưu thị không nói, Triệu Phú Quý cũng càng thêm trầm mặc, lúc trước ông còn muốn kén rể cho Triệu Kim Ca, nhưng hai năm nay sớm đã buông tha cho ý nghĩ này, chỉ muốn tìm một nhà chồng cho Triệu Kim Ca để y có cái nhà, miễn cho Triệu Kim Ca già rồi làm không nổi nữa mà ngay cả người bưng cơm cho y đều không có.
Chỉ là nhà bọn họ quá nghèo, còn có hai lão già này liên lụy, hoàn toàn liền không có ai nguyện ý cưới Triệu Kim Ca.
"Cha nương, các người đừng lo lắng cho ta." Triệu Kim Ca nói. Y muốn nói chuện của mình cùng Tưởng Chấn, nhưng lời ở bên miệng chuyển vài vòng, lại không nói ra được.
Tưởng Chấn đắc tội không ít người, nếu để cha nương y biết chuyện của bọn họ, sợ là sẽ càng lo lắng.
Triệu Lưu thị sợ nhi tử thương tâm, lập tức không nói nữa, ngược lại nhắc tới chuyện khác: "Kim ca nhi nhà ta rất tốt, không có gì để lo lắng, ta hiện tại ngược lại sợ rất Tưởng Chấn... Phú quý ngươi đều không biết, hắn cứ nhìn chằm chằm nhà chúng ta, đêm qua ta thức giấc, còn nhìn thấy hắn lắc lư ở phụ cận nhà chúng ta!"
"Cái gì?" Triệu Phú Quý cả kinh, trái tim của Triệu Kim Ca cũng nhấc lên.
Mày Triệu Phú Quý gắt gao nhăn lại: "Hắn buổi tối lắc lư ở phụ cận nhà ta? Chắc không phải cân nhắc muốn cướp nhà chúng ta đi?"
"Cướp?" Triệu Lưu thị cũng bị dọa đến: "Kia làm sao đây? Kim ca nhi nhà ta đánh không lại hắn a!"
"Nương, hắn sẽ không làm vậy đâu, ta từng cứu mạng hắn. Hơn nữa... Nhà chúng ta cũng không có cái gì đáng giá để cướp." Triệu Kim Ca nói, ánh mắt dừng ở trên con thỏ kia, Tưởng Chấn mới sẽ không đến cướp nhà bọn họ, con thỏ kia cũng vẫn do Tưởng Chấn đưa đó.
Còn có... Tưởng Chấn tối hôm qua đến tìm y?
Y thế nhưng ngủ quên hoàn toàn không biết...
Chương 35. Đồng giường cộng chẩm
Triệu Kim Ca buổi tối hôm nay cố gượng không ngủ, chờ cha nương bên kia một chút động tĩnh đều không còn, liền vụиɠ ŧяộʍ đứng lên, sau đó đi tới chỗ Tưởng Chấn.
Nhà Tưởng Chấn buổi tối y từng đi qua vài lần, cũng không xa lạ, nhưng hôm nay... Đến gần rồi, Triệu Kim Ca thế nhưng nghe được thanh âm không thuộc về Tưởng Chấn.
Trong nhà Tưởng Chấn có người khác ở?
Triệu Kim Ca hôm nay sau khi về nhà, bởi vì có cha nương ở đó nên ngượng ngùng nhìn về phía bên này của Tưởng Chấn, cũng liền không biết chuyện một nhà Vương Hải Sinh chuyển đến, hiện tại ngược lại có chút ngốc, đứng ở nơi đó kinh ngạc có chút không biết nên làm sao mới được.
Y ở trong thôn, vẫn đều là tồn tại bị người khác ghét bỏ, cả thôn cũng không có song nhi hoặc nữ nhân nào xấu hơn y, từ hơn mười tuổi bị từ hôn bắt đầu, bên trong ánh mắt người khác nhìn y, liền sẽ bao hàm đồng tình.
Người như y, khẳng định sẽ không được người thích, Tưởng Chấn... Có sẽ cảm thấy y phiền hay không?
Trong lòng Triệu Kim Ca bất ổn, rất bất an, mà Tưởng Chấn hiện tại, thật cũng có chút phiền.
Tường đất ở nông thôn làm rất dày, cách âm không tệ, nhưng không chịu nổi cửa sổ không cách âm ở nông thôn, cho nên cách vách có chút động tĩnh nào, hắn đều nghe thấy hết.
Tuy rằng thời điểm Vương Hải Sinh chiếu cố Tôn Tiểu Sơn, đã tận lực nhỏ giọng, nhưng nhĩ lực hắn tốt, đều có thể nghe được tất cả, thậm chí bởi vì thanh âm kia quá nhỏ, khiến hắn theo bản năng đi nghe, ngược lại càng thêm ngủ không được.
Có người ở bên kia nhỏ giọng nói chuyện, tuyệt đối so với tiếng ếch kêu ve kêu không có ý nghĩa phiền người hơn nhiều!
Tưởng Chấn dưới tình huống đủ khả năng, vẫn rất nguyện ý giúp nhân, giáo dục nhận được ở hiện đại cũng làm hắn khó có thể làm được chuyện thấy chết không cứu, cho nên trước khi xuyên việt mới sẽ vì cứu người mà không cẩn thận góp luôn cái mạng vào, trước đó lại cho Vương Hải Sinh bạc. Chỉ là cứu người thì cứu người, hiện tại bị làm cho không thể ngủ, hắn vẫn rất mất hứng.
Ngày khác, nhất định phải nhanh xây nhà cho Vương Hải Sinh, để hắn ta chuyển ra ngoài!
Trái phải ngủ không được, Tưởng Chấn dứt khoát liền ra khỏi nhà đi đến chỗ Triệu Kim Ca. Tuy nói hiện tại Triệu Kim Ca hơn phân nửa đã ngủ, nhưng cũng có khả năng không ngủ không phải sao?
Tưởng Chấn im ắng rời nhà, mới vừa đi ra ngoài không được vài bước, liền nhìn thấy Triệu Kim Ca đang đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
"Kim ca nhi?" Tưởng Chấn có chút kinh hỉ nhìn qua: "Ngươi đến tìm ta hả?"
Triệu Kim Ca đứng ở nơi đó, đang do dự có nên đến xem thử không, liền nhìn thấy Tưởng Chấn đi ra, trong lúc nhất thời kinh hỉ không thôi: "Tưởng Chấn!"
Triệu Kim Ca rất ít gọi thẳng danh tự Tưởng Chấn, một tiếng này gọi ra, khiến trong lòng Tưởng Chấn ngứa ngái, hắn đi tới trước tiên liền hôn mặt Triệu Kim Ca một ngụm: "Như thế nào không đi ngủ sớm một chút, trễ như vậy còn đến tìm ta?"
Triệu Kim Ca hít sâu một hơi, mới đem cảm giác vui sướng khi nhìn thấy Tưởng Chấn đi ra trong lòng đè xuống: "Nương ta nói tối hôm qua nhìn thấy ngươi... Ngươi tối hôm qua đến tìm ta hả? Ta lại không biết." Nói đến phía sao, y liền có chút ảo não.
"Ngươi không phải ngủ sao? Ngươi mỗi ngày làm nhiều việc như vậy, không giống ta nhàn hạ cũng nên ngủ nhiều một chút nha." Tưởng Chấn nói, hắn đặc biệt thích Triệu Kim Ca như vậy, sẽ thẹn thùng, ngược laij khi nên biểu đạt cũng sẽ biểu đạt rõ ràng, sẽ đem cảm tình hắn cho ra mà đáp lại.
Triệu Kim Ca nghe được Tưởng Chấn quan tâm mình liền cảm thấy cao hứng, lại đối với chuyện mình trước đó hiểu lầm Tưởng Chấn cảm thấy áy náy, nghĩ nghĩ, dứt khoát trực tiếp hỏi ra: "Ngươi... Ngươi bên kia như thế nào còn giống như có người khác ở?"
"Ừ người khác vào ở, ta phòng trống cho người khác mượn." Tưởng Chấn nói, trời tối quá, hắn nhìn không rõ biểu tình của Triệu Kim Ca, nhưng cũng có thể từ trong thanh âm Triệu Kim Ca nghe ra được chút bất thường: "Bởi vì có người, ngươi không dám đến nên mới đứng ở đây hả?"
"Ân..." Triệu Kim Ca đáp một tiếng.
"Để bọn họ ở xác thực rất phiền, ta nhất định phải nhanh chóng giúp bọn họ chuyển ra ngoài." Tưởng Chấn nói: "Hôm nay bên đó vẫn luôn có thanh âm, ta cũng ngủ không yên."
"Kia làm sao đây?" Triệu Kim Ca nhăn mi: "Không thể bảo bọn họ im lặng một chút sao?"
"Ở đó là một bệnh nhân, im lặng không được." Tưởng Chấn nói, lôi kéo Triệu Kim Ca đến bên cạnh nơi bí ẩn, liền đem chuyện của một nhà Vương Hải Sinh nói ra.
Chuyện người nhà sinh bệnh không có tiền chữa bệnh, Triệu Kim Ca cũng đã trải qua, ngược lại có chút cảm đồng với họ, càng cảm thấy mình trước đó nghĩ bậy rất không đúng, cũng càng khẳng định Tưởng Chấn là người tốt.
"Bệnh nhân là phải im lặng chút... Nhưng ngươi cũng không thể ngủ không tốt..." Triệu Kim Ca đang muốn hỏi Tưởng Chấn ở trên thuyền có thể ngủ hay không, muốn đi lên thuyền ngủ hay không, Tưởng Chấn liền đột nhiên ngắt lời y.
"Kim ca nhi, kỳ thật cũng không phải không có cách nào." Tưởng Chấn nói, chuyện hắn đưa ra hai mươi lượng bạc, cũng có nới với Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca cũng không để ý, ngược lại có chút ngoài dự kiến của hắn, khiến tâm tình hắn vô cùng tốt.
Mà sau khi trong lòng cao hứng, hắn liền nhịn không được muốn trêu chọc Triệu Kim Ca.
"Biện pháp gì?" Triệu Kim Ca hỏi.
"Ta đến phòng ngươi ngủ. Ngày mai ta leo cửa sổ rời đi sớm chút, nhất định không để ai biết." Tưởng Chấn cười nói.
Triệu Kim Ca lại ngốc lăng, y hiện tại hẳn nên đẩy Tưởng Chấn dựa vào mình quá gần mới mới, nhưng không biết vì sao lại không làm như vậy, y thậm chí còn suy xét tính khả thi của việc để Tưởng Chấn ngủ chung với mình.
"Được rồi, không đùa ngươi nữa." Tưởng Chấn lại ở trên mặt Triệu Kim Ca hôn một cái, không phải chỉ là một chút thanh âm sao? Hắn kỳ thật cũng không phải ngủ không được.
"Kỳ thật, cũng có thể." Triệu Kim Ca đột nhiên cắn răng nói.
Vừa nghe, ngược lại là Tưởng Chấn bị y làm cho kinh ngạc: "Kim ca nhi?"
"Ngươi có thể ngủ giường, ta ngủ giường trúc, trong phòng ta có cái giường trúc." Triệu Kim Ca nói. Cái gọi là giường trúc chính là giường làm cả từ trúc rộng ba bốn thước dài hơn một người, bốn chân nó cũng làm từ trúc, ngủ ở bên trên phi thường mát mẻ, người ở đây khi đến trời nóng đều thích ngủ ở trên giường trúc.
Tháp trúc trong phòng y, vẫn là lúc y cùng ca còn nhỏ, cha mua về cho bọn họ ngủ, lúc ấy đến mùa hè, bọn họ ăn xong cơm chiều liền sẽ đem giường trúc chuyển ra trước phòng ngủ nửa buổi tối, lại vào trong phòng ngủ tới sáng.
Có đôi khi y cùng ca ở bên trên ngủ, cha thậm chí sẽ không đánh thức bọn họ mà cùng nương nâng giường trúc về phòng, để bọn họ ở trong phòng tiếp tục ngủ.
Sau này ca không còn, nhà bọn họ đến mùa hè ũng không còn tâm tình mỗi ngày ở bên ngoài hóng gió, giường trúc kia cũng bị ném vào trong phòng y, bình thường lấy đến để đồ vật.
Sau khi Triệu Kim Ca nói ra lời như vậy, đôi tay liền khắc chế không được có chút run lên.
Nhưng chỉ sau một lát, y lại bình tĩnh trở lại.
Trừ cha nương và ca ca, người đối với y tốt nhất, cũng là nam nhân đầu tiên và duy nhất tỏ vẻ hảo cảm với y chính là Tưởng Chấn, y kỳ thật đã sớm hạ quyết tâm về sau liền cùng Tưởng Chấn, nếu như vậy... Kỳ thật cũng không có cái gì.
Tưởng Chấn lại vừa mừng vừa sợ.
Triệu Kim Ca vẫn rất bảo thủ, hắn cũng biết được, cho nên có thể ngẫu nhiên hôn một cái cũng đã thỏa mãn, tuy rằng cũng từng nói qua muốn đi leo cửa sổ, nhưng hắn kỳ thật cũng sẽ không thật sự làm như vậy.
Hắn vẫn đều biết đúng mực.
Kết quả, Triệu Kim Ca thế nhưng nguyện ý ngủ chung với hắn...
"Kim ca nhi, ngươi nhất định rất thích ta." Tưởng Chấn kéo lấy tay Triệu Kim Ca. Hắn biết Triệu Kim Ca chắc hẳn rất thích mình, nhưng hiện tại lại một lần nữa rõ ràng nhận thức được điểm này.
Triệu Kim Ca nghe được Tưởng Chấn nói "Thích", lại đơ nữa rồi. Y xác thực rất thích Tưởng Chấn, muốn nắm chặt Tưởng Chấn, cảm xúc như vậy y trước kia chưa bao giờ từng có, hiện tại lại nồng đậm hơn bao giờ hết.
"Ta cũng rất thích ngươi." Tưởng Chấn lại hôn Triệu Kim Ca một ngụm. Hắn đời này, nhất định sẽ không phụ Triệu Kim Ca.
Trong lòng Triệu Kim Ca nhảy dựng, trên mặt lại nóng cháy: "Ta xấu như vậy..."
"Ngươi nơi nào xấu?" Tưởng Chấn nói: "Ta thấy ngươi rất dễ nhìn."
Triệu Kim Ca chỉ cảm thấy Tưởng Chấn mở mắt nói dối, nhưng y vẫn rất cao hứng, Tưởng Chấn cũng rất cao hứng, cuối cùng hai người cũng liền như vậy ở trong đêm tối yên lặng đứng thật lâu.
Cuối cùng, vẫn là Tưởng Chấn nói: "Nên ngủ." Hắn một nam nhân đã sống hơn ba mươi năm, nói chuyện yêu đươcng lại ngốc nghếch giống bọn mao đầu tiểu tử kia... Hắn đều muốn khinh bỉ chính mình a.
"Ân." Triệu Kim Ca gật gật đầu đi về nhà mình, tay của y cùng Tưởng Chấn còn nắm chặt với nhau, Tưởng Chấn liền cùng y đi trở về.
Vốn nên sợ hãi gặp phải cha nương của mình, nhưng không biết vì sao, hiện tại Triệu Kim Ca một chút cũng không sợ, thậm chí ẩn ẩn có chút chờ mong.
Đáng tiếc Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị ngủ rất ngon, hoàn toàn không dậy nổi.
Triệu Kim Ca khi xuất môn cũng không đóng cửa, y vào phòng của mình, Tưởng Chấn cũng theo đi vào, mà hiện tại, Triệu Kim Ca lại cứng đờ nữa rồi.
"Ngủ đi, ta không chạm ngươi." Tưởng Chấn sờ sờ đầu Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca hai mươi lăm, thân thể này của hắn hai mươi sáu, nếu là ở hiện đại, hắn hiện tại khẳng định có thể phá thân, hai người lăn giường cũng không coi là gì, nhưng ở đây là cổ đại, vẫn nên nhịn nhịn tốt hơn.
Đều nhịn nhiều năm như vậy, cũng không kém một chút nữa đâu.
Triệu Kim Ca hiện tại đầu óc còn có chút mơ hồ, còn thật sự làm theo mà lên giường ngủ.
Tưởng Chấn chú ý tới điểm này, có chút buồn cười, hắn trước đem cửa cùng cửa sổ đều đóng lại, sau đó liền nằm xuống bên cạnh Triệu Kim Ca, còn cầm chăn đắp cho Triệu Kim Ca, cùng y ngủ chung một cái ổ chăn.
Tuy nói hắn sẽ không làm gì, nhưng hiện tại lại thật không muốn làm theo.
Phòng Triệu Kim Ca dọn dẹp rất sạch sẽ, hương vị cũng rất dễ ngửi, cùng Triệu Kim Ca song song nằm ở trên giường, Tưởng Chấn cơ hồ lập tức liền có phản ứng, nhưng hắn trừ cầm tay Triệu Kim Ca, cái gì cũng không làm, thậm chí không có tự giải quyết cho mình.
Nam nhân, thời điểm nên nhịn thì vẫn phải nhịn, nếu vợ của mình nằm bên cạnh liền muốn làm, kia sớm hay muộn sẽ sắt mài nên kim không dùng được nữa.
Tưởng Chấn nhắc nhở mình một phen, lại bắt đầu may mắn thẩm mỹ quan của tất cả người hiện tại đều không giống với mình.
Triệu Kim Ca thật sự rất dễ lừa, nếu có người thẩm mỹ cùng hắn giống nhau sớm coi trọng Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca sợ rằng đã sớm bị người khác lừa đi, làm thế nào đều không tới phiên hắn.
Đương nhiên, hiện tại hắn đã không cần lo lắng này đó.
Tưởng Chấn có thể cảm thấy được, Triệu Kim Ca ở phương diện nào đó rất kiên trì, nếu y lựa chọn mình, kia về sau liền sẽ không lại cùng một chỗ với người khác.
Mà chỉ cần Triệu Kim Ca trước sau như một, hắn liền cũng tuyệt sẽ không làm chuyện phản bội y.
Tưởng Chấn suy nghĩ rất nhiều, thời điểm phục hồi tinh thần, liền phát hiện Triệu Kim Ca đã ngủ, hô hấp dị thường vững vàng.
Hắn hiện tại hẳn nên cầm thú một chút, hay nên không bằng cầm thú một chút?
Cười khẽ một tiếng, Tưởng Chấn đem Triệu Kim Ca kéo vào trong lòng mình, thuận tiện đem bàn tay tiến vào trong quần áo người ta sờ soạng mấy cái.
Triệu Kim Ca bởi vì điều kiện sinh hoạt không tốt, kỳ thật trên người cũng sờ không tốt, làn da cũng không bóng loáng lắm, nhưng hắn chính là cảm thấy người này sờ lên đặc biệt đặc biệt thoải mái.
Bên cạnh có thêm một người, nhưng hôm nay Triệu Kim Ca thế nhưng ngủ rất ngon, buổi sáng thức dậy phát hiện mình cùng Tưởng Chấn ôm nhau ngủ, y trừ có chút không được tự nhiên cũng tiếp nhận rất nhanh.
Y dù sao đã hạ quyết tâm luôn cùng một chỗ với Tưởng Chấn, không phải sao?
Cũng không biết Tưởng Chấn lúc nào mới sẽ đến đề thân...
Triệu Kim Ca hôm nay dậy rất sớm, ngược lại là Tưởng Chấn buổi tối vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ chiếm tiện nghi của người ta, còn đắc ý phát hiện size của Triệu Kim Ca không bằng của mình nên có dậy không nổi.
"Ta hẳn nên dậy sớm hơn." động tĩnh Triệu Kim Ca rời giường đánh thức Tưởng Chấn, hắn nhịn không được thở dài.
Hắn tối hôm qua liền tính toán rạng sáng thức dậy vụиɠ ŧяộʍ rời đi, kết quả thế nhưng không thể dậy được.
Hay nên nói... hắn cũng không muốn dậy đi.
"Nương ta sẽ không đến phòng ta, ngươi có thể ngủ tiếp một hồi." bộ dạng Triệu Kim Ca rất giống nam nhân, Triệu Lưu thị cũng liền không có biện pháp xem y thành nữ nhi mà vô cùng thân mật, càng sẽ không vô duyên vô cớ tiến vào phòng y.
"Ân." Tưởng Chấn gật gật đầu, cũng không rời giường, liền cứ như vậy nhìn Triệu Kim Ca chỉnh lý quần áo.
Triệu Kim Ca tối hôm qua khi ngủ không cởϊ qυầи áo, quần áo đều có chút nhăn, liền giơ tay kéo kéo, kết quả Tưởng Chấn gắt gao nhìn y chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn đem quần áo y lột sạch...
Y cơ hồ là nhanh chóng từ trong phòng chạy ra ngoài.
Tưởng Chấn nhìn y rời đi, lại nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý đều ở trong nhà chính của bọn họ xong, liền im ắng leo cửa sổ ly khai.
Tưởng Chấn tuy nói hôm nay dậy trễ hơn so với bình thường, nhưng hiện tại trời kỳ thật bất quá chỉ mới vừa tờ mờ sáng mà thôi... Đầu năm nay mọi người đều ngủ quá sớm, thế cho nên buổi sáng muốn ngủ dậy muộn điểm, cũng ngủ không được.
Trở lại nhà mình, Tưởng Chấn liền nhìn thấy Vương Hải Sinh cũng đã dậy, đang bận rộn nấu cơm, hai hài tử hắn đang bên cạnh hỗ trợ.
"Ngươi về rồi a!" Vương Hải Sinh cùng Tưởng Chấn chào hỏi, hắn không biết Tưởng Chấn một đêm không về, chỉ tưởng Tưởng Chấn dậy sớm ra ngoài một chuyến.
Tưởng Chấn gật gật đầu với hắn, đột nhiên cũng không vội mà để hắn chuyển ra ngoài.