Thứ 4, ngày thứ hai của đại hội thể thao mùa thu. Đào Nhiên không giỏi bất kỳ hạng mục thể dục nào, ngay cả làm một cổ động viên cô cũng không đạt tiêu chuẩn, ngồi trên khán đài không tập trung nhìn thao trường vô cùng náo nhiệt.
Từ chỗ của Lý Dương biết được Tống Tử Mặc và Mộ Thời Phong đều sẽ tham gia hạng mục điền kinh, bây giờ cô vô cùng mong đợi đến thứ 6, hôm ấy có thể nhìn thấy trận chung kết cuối cùng rồi.
Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là Thẩm Lăng. Anh ta rất ít khi gọi cho cô vào lúc này, đi đến phía trên cùng của khán đài nghe điện thoại. “ Anh ba, có chuyện gì thế?”
“ Nhiên Bảo, tối nay anh bay đến New York.”
Cô mừng như điên, kiềm chế không hét lớn, cuối cùng cũng có thể đến nhà Mộ Thời Phong ăn cơm rồi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không muốn: “ Anh ba, không phải anh nói anh cả đi New York xử lý chuyện của công ty rồi mà, sao anh lại phải qua đó nữa?”
“ Còn không phải tại cha của em sao, muốn gia nhập một công ty dầu mỏ của Mỹ, nên muốn anh sang đó giúp ông ấy đàm phán, ngoài ra còn có một dự án thu mua cũng cần anh đích thân đi một chuyến.”
Được nha được nha, tốt nhất là tết hãy về. Cô giả vờ nói: “ Vậy anh phải nhanh trở về nhé, anh biết em không xa anh được mà.”
“ Anh sẽ cố gắng bớt chút thời gian thăm em.”
Hả? “ Anh phải đi rất lâu sao?”
“ Ừm, nói chung là phải trước tết mới có thể trở về.”
Cô kích động xoay mấy vòng tại chỗ, tâm trạng lúc này khó mà diễn đạt thành lời được, cô đè nén cảm xúc kích động của bản thân: “ Anh ba, anh yên tâm đi em sẽ ngoan ngoãn nghe lời của Mộ Thời Cảnh, sẽ không gây thêm phiền phúc cho anh đâu.”
Thẩm Lăng cười thầm, cũng tốt anh ta đã sớm có chuẩn bị rồi, “ Nhiên Bảo, thời gian anh đi khá lâu, giao em cho người khác anh cũng không yên tâm.”
Nụ cười trên mặt của Đào Nhiên bỗng cứng đờ, linh cảm được chuyện không tốt: “ Anh ba, anh có ý gì?”
“ Anh đã liên lạc với tảng băng vạn năm rồi, khoảng thời gian anh không ở đây sẽ do cậu ấy chăm sóc em.”
Đào Nhiên nóng nảy, dựa vào lý lẽ biện luận: “ Anh ba, em đã quen sống ở nhà của mình rồi, anh cũng biết em ngủ phải quen giường, nếu em đến nơi xa lạ thì nhất định sẽ mất đủ đấy, mất ngủ thì sẽ ảnh hưởng đến việc học.”
“ Không sao, không được thì anh chuyển giường của em đến nhà của tảng băng vạn năm.”
Đào Nhiên khóc không ra nước mắt, vẫn muốn cố gắng vì bản thân, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng được: “ Anh ba, em cũng đã lớn rồi, trong nhà lại có cô giúp việc, hàng ngày do Mộ Thời Cảnh đưa đón, em cũng có thể cùng em trai của anh ta học tập nhiều thứ mà, như vậy cũng không cần anh đến làm phiền tảng băng vạn năm, một việc mà được nhiều lợi như vậy chúng ta có ngốc mới không làm.”
Thẩm Lăng cự tuyệt không chút nể tình: “ Anh thà rằng làm phiền tảng băng vạn năm, cũng không thể giao em cho người ngoài, Nhiên Bảo, trước khi em lấy chồng anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em, nói thật, ngoại trừ tảng băng vạn năm, những người khác anh không tin tưởng. Anh đã về đến nhà rồi, phải thu dọn hành lý, cứ như vậy trước đi, buổi tối tảng băng vạn năm sẽ đến đón em.”
“ Nhưng mà, anh ba...” Điện thoại đã ngắt máy.
Rõ ràng không khí cuối thu rất dễ chịu, nhưng cô ngửa đầu nhìn lên, lại cảm thấy thời tiết u ám. Sau này phải sống ở chỗ của cậu, buổi tối sẽ không thể nào cùng chạy bộ với Mộ Thời Phong rồi, lại nhớ đến sau này phải sớm chiều đối mặt với Tưởng Mộ Thừa, cô nhất thời cảm thấy áp lực, liếc nhìn khán đài, thật muốn lăn từ trên dãy trên cùng của khán đài xuống, chết quách cho rồi.
Vì tuần này tổ chức đại hội thể thao, Tống Tử Mặc có tính người nên không dạy bù cho cô, để cô nghỉ một tuần, sau khi tan học cô than ngắn thở dài đi về phía cổng trường.
Mấy ngày nay số của cô đều rất đỏ, mỗi lần tan học đề sẽ gặp được Mộ Thời Phong, vừa đi đến đầu đường thì cô đã nhìn thấy Mộ Thời Phong từ tầng học bên kia đi tới.
Cô bước đi chậm lại, cố ý đợi anh, cảm thấy đi quá chậm cũng không tốt lắm, nên dứt khoát ngồi xổm xuống giả vờ buộc dây giày, nhưng đợi khi cô đứng lên mới phát hiện Mộ Thời Phong đã đi lên trước mặt của cô.
Cô gần như chạy chậm đuổi theo anh, không thể nhịn được nữa vặn hỏi: “ Mộ Thời Phong, anh không nhìn thấy em sao?”
Anh cười: “ Bây giờ nhìn thấy rồi.”
Đào Nhiên: “ ...” Cô mãi mãi cũng đều nói không lại anh. Cô chủ động nói tiếp: “ Sau này em không thể chạy bộ cùng anh nữa rồi.”
Anh liếc cô một cái: “ Sao vậy, buổi tối vẫn phải học bù ngữ văn.”
“ Không phải, Thẩm Lăng đi công tác rồi, sau này em phải sống ở nhà của cậu.” Cô chán nản nói.
Vẻ mặt của anh nhẹ nhõm: “ Tốt lắm, sau này lúc chạy bộ bên tai có thể ít ồn ào chút rồi.”
Cô biết ngay anh một chút cũng sẽ không tiếc mà, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác nữa chứ, cô lườm anh một cái rồi tức giận đi một mạch về trước, không thèm để ý đến anh nữa.
Ngồi trên xe của Tưởng Mộ Thừa, cô cảm thấy khí áp giảm xuống, hạ cửa xe xuống, gió thu thổi vào mặt, nhưng chẳng thể nào giảm bớt sự buồn bực trong lòng cô.
Cô quay đầu nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, anh ta đang duỗi tay nhắm mắt nghỉ ngơi, quyết định vẫn là ra tay từ phía của Tưởng Mộ Thừa trước, cô bò đến bên cạnh anh ta, nịnh nọt đấm vai cho anh ta.
“ Cậu ơi, cậu mệt à?”
“ Ừm.”
“ Buổi tối không đi xã giao sao?”
“ Từ chối rồi.”
“ Cậu ơi, cậu không thể vì muốn chăm sóc con mà bỏ lỡ chuyện làm ăn của mình được, như vậy con sẽ áy náy lắm.”
“ Hóa ra là không muốn đi.”
Cô thử hỏi dò: “ Con rất ồn ào, cậu lại thích yên tĩnh, nếu không thì con vẫn nên trở về nhà của mình thôi?”
Anh ta mở mắt nhìn về phía cô: “ Nhiên Nhiên, cậu không muốn đoán ý chút ý đồ kia của con, nhưng ở trước mặt cậu thì con nên sớm thu nó lại đi.”
Đào Nhiên thẹn quá hóa giận, hung hăng nện cho anh ta mấy cái rồi mới hả giận, lại bò về chổ của mình. Cứ mãi nhìn phong cảnh bên đường đang lùi về sau, chuyện cô lo nghĩ chính là sau này phải làm thế nào mới có thể có cơ hội một mình chung đụng với Mộ Thời Phong nhiều hơn.
Ở chung với Tưởng Mộ Thừa đúng thật là vô cùng nhàm chán, ăn xong cơm thì anh ta liền đi vào phòng sách, cô giúp việc quản gia đều lui về phòng của mình, không gian biệt thự vắng lặng không thể tưởng tượng nổi.
Cô nằm trên bãi cỏ trong sân, màn đêm mênh mông bát ngát, chẳng có tí ánh sáng nào, tiếng côn trùng kêu vang trong màn đêm tĩnh mịch lộ ra vô cùng trong trẻo nhưng vắng lặng, hoàn cảnh rất xa lạ, không có chút cảm giác quen thuộc nào. Nên nói là từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào cả.
Lúc còn bé sống ở nhà cả bà ngoại, bà ngoại là ca sĩ, mặc dù tuổi tác đã lớn cũng vẫn được mời đi diễn, có lúc đi một thời gian rất dài, cô sẽ được gửi lại trong nhà của cậu cả hoặc là cậu hai.
Mợ đối với cô cũng không tệ, nhưng vì cô là người mù toàn màu, trời sinh trong lòng