Đi xe đến phòng làm việc của Mộ Thời Phong cũng mất 30 phút, đi bộ cũng mất gần 1 tiếng rưỡi, ra khỏi cổng của công viên, anh cũng không có ý muốn gọi taxi hoặc là ngồi tàu điện ngầm, cõng cô một mực thong thả đi trên lối đi bộ.
Nhìn xe cộ qua lại, cô bỗng nhiên rất tò mò, "Mộ Thời Phong, anh có xe riêng không?"
"Muốn ngồi xe của anh à?"
"Cũng không phải, thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Có đấy, nhiều nữa, nhưng không muốn cho em ngồi."
". . . " Anh biến thái.
"Anh cõng em tốt hơn, không vui hơn ngồi xe à? "
May mà anh không nhìn thấy mặt của cô, rõ ràng rất nhiều chuyện nên làm hay không nên làm họ cũng đã làm cả rồi, nhưng cô vẫn ngượng ngùng, lúng ta lúng túng.
Một câu tình cảm thôi mà, rối loạn đến nỗi trái tim cô đập nhộn nhạo.
Anh dùng gò má cọ dưới mu bàn tay của cô, "Tại sao không nói chuyện?"
Cô chôn mặt của mình trong cổ của anh, buồn buồn làm nũng, "Nói cái gì nha? "
Ngữ văn không tốt, lại thêm không khéo ăn nói, không biết nói lời tình cảm, anh không biết à.
Anh hơi dừng lại, " Nói câu anh thích nghe ấy."
Suy nghĩ hồi lâu, câu anh thích nghe, đương nhiên là mấy câu nịnh nọt anh rồi, "Da của anh mịn thật đấy." Lại không có liêm sỉ thêm một câu, "Sờ vào đặc biệt đã nha."
Bả vai của Mộ Thời Phong run lên, cuối cùng cũng nhịn không được cười ha hả, "Đào Nhiên, em cố ý đúng không, có tin anh ném em vào trong thùng rác không hả?"
Tin, loại người không bình thường thần kinh phân liệt như anh có chuyện gì mà không làm được chứ?
Đột nhiên phía sau truyền đến một hồi còi xe hơi dồn dập, Mộ Thời Phong rất tự giác đứng nép vào ven đường, nhưng chiếc xe vẫn không chịu bỏ qua, còi xe vẫn nhấn in ỏi không ngừng.
Đào Nhiên không thể nhịn được nữa, quay đầu tức giận, nhưng khi nhìn biển số xe, hai mắt liền tối sầm, thật muốn cứ như vậy mà ngất đi.
Mộ Thời Phong xoay người, chiếc xe đã đậu ở ven đường, Thẩm Lăng từ ghế sau bước xuống, sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng là hàm ý không rõ.
"Anh ba." Mộ Thời Phong cũng không có ý muốn buông Đào Nhiên xuống.
Thẩm Lăng khách sáo lên tiếng, ánh mắt lại đặt trên người của Đào Nhiên, "Gãy chân à? "
Thẩm Lăng, đệch cụ nhà anh nhé.
"Vừa rồi chạy bộ ở công viên, chân bị trật khớp rồi. " Trong lúc cô đang lo lắng phải trả lời thế nào thì Mộ Thời Phong đã giải quyết thay cô rồi.
Thẩm Lăng đè nén tức giận, nhưng lại không cách nào phản bác, dù sao lúc trước người nhắc nhở Mộ Thời Phong giám sát cô chạy bộ thật tốt cũng là anh ta mà. Anh ta đi tới, sau khi bế cô xuống, giọng nói không phân biệt được là vui hay giận, "Xe taxi ở Bắc Kinh từ chối chở hành khách bị trật chân à?"
Đào Nhiên bĩu môi, "Không phải cũng không gọi được xe taxi sao?"
"Còn già mồm!"
". . . " Dám nạt em, cẩn thận Đại Mộ Mộ nhà em đánh anh đấy nhé!
Thẩm Lăng nhàn nhạt nói tiếng cám ơn với Mộ Thời Phong, sau đó liền đem cô nhét vào trong xe.
Chiếc chậm rãi chạy đi, từ trong kính chiếu hậu cô thấy bóng người của Mộ Thời Phong càng ngày càng xa, cho đến khi biến thành một điểm đen bé xíu, thì cô cũng không nhìn thấy nữa.
Thẩm Lăng rốt cuộc cũng lên tiếng, "Không định nói câu gì sao? "
Cô cười hì hì ôm cánh tay của Thẩm lăng , "Anh ba, em nhớ anh muốn chết luôn nha." Rồi lại véo véo hai má của mình, "Anh nhìn này, nhớ anh cũng muốn gầy luôn đây này."
Thẩm Lăng vẻ mặt buồn bực nhìn cô gái miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo này, thật muốn một bạt tay đập chết cô.
Đầu của cô cọ cọ trên cánh tay của anh ta, dáng vẻ nịnh nọt: " Anh ba, anh không phải gần tết mới có thể trở về sao? Sao bây giờ đã về rồi vậy? "
Mấu chốt là trở về cũng phải nói trước một tiếng chứ, xuất quỷ nhập thần như vậy, suýt chút nữa dọa cô bị bệnh tim luôn đấy.
"Về đến hồi sáng, trở về họp, buổi tối bay đến Hồng Kong. Đang muốn đến nhà tảng băng vạn năm thăm em đây." Thẩm Lăng nói, ánh mắt lại liếc nhìn cô: "Nhưng ngược lại, em thật đúng là biết tạo bất ngờ cho anh đấy. "
Đào Nhiên ho nhẹ hai tiếng, không biết nên làm sao hóa giải nguy cơ này. Vốn nghĩ rằng Thẩm Lăng là cái người sẽ không phản đối cô yêu sớm, bây giờ là sai hoàn toàn rồi.
Thẩm Lăng nhìn chằm chằm cô một lúc, "Ban ngày ban mặt, một đứa con gái lại để cho một thằng con trai cõng, còn ra thể thống gì chứ? \ "
Giọng nói của cô rất nhỏ, "Không phải tình huống đặc biệt sao. \ "
"Còn nói xạo! "
Vậy em câm điếc luôn được chưa?
Thẩm Lăng thở dài, xoa xoa mi tâm, giả vờ chẳng biết chuyện gì hỏi cô, "Tại sao lại đi gần Mộ Thời Phong như vậy chứ? "
"Không phải anh bảo em đi theo anh ấy chạy bộ sao, em cũng rất nghe lời làm theo nha."
Thẩm Lăng không tiếp lời nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cho nên chuyện này là do anh ta tự gây nghiệt.
Lúc trước thầy Vu gọi điện thoại cho anh ta, thì anh ta đã biết sự việc sẽ còn tệ hơn suy đoán của anh ta nữa .
Mộ Thời Phong đánh chiêu bài anh họ để tiếp cận cô, lòng dạ lang sói đã rõ rành rành.
Nhưng khi anh ta đối mặt với thầy Vu cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận Mộ Thời Phong là anh họ của Nhiên Bảo, anh ta không muốn chuyện này để cho cả trường đều biết, đang suy nghĩ phải làm sao để xử lý tạm việc này thôi.
Không nghĩ tới tối hôm qua Mộ Thời Cảnh gọi điện thoại cho anh ta.
Lúc lời nói đã khéo léo hỏi anh ta, thấy thế nào về chuyện yêu đương tươi đẹp của bọn trẻ.
Anh liền biết đại khái là Mộ Thời Cảnh đã ngầm cho phép hành động của Mộ Thời Phong rồi.
Trước kia còn lo lắng Mộ Thời Cảnh sẽ có tình cảm nam nữ đối với Nhiên Bảo, lúc xác định Mộ Thời Cảnh đối với cô chỉ giống như sự chăm sóc đối với một đứa trẻ, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cho dù là tuổi tác xấp xỉ Mộ Thời Phong, anh ta cũng sẽ không cho phép.
Nhiên Bảo cô còn quá nhỏ, trong chuyện cảm tình, người bị tổn thương mãi mãi đều là con gái, chí ít trước khi cô trưởng thành, anh ta sẽ không cho phép cô yêu đương.
Đối mặt với lời