Một cái buổi chiều Đào Nhiên đều đang rầu rỉ chuyện Hoàng Viện Viện muốn cùng trải qua Noel với Mộ Thời Phong.
Có cần nói thẳng với Hoàng Viện Viện không nhỉ?
Sau khi nói thật thì sao, cô nhất định sẽ bị Hoàng Viện Viện khinh bỉ rất thảm, nói không chừng chuyện này còn gây xôn xao dư luận nữa chứ.
Nhưng nếu không nói thật, lại quá bất công đối với Hoàng Viện Viện chẳng hay biết gì sao.
Loại cảm xúc ảo não này vẫn kéo dài đến phòng làm việc học bù.
Với tư cách là thầy phụ đạo, Tống Tử Mặc mỗi lần đền đến sớm hơn Đào Nhiên. Sau khi ngồi xuống, Đào Nhiên suy nghĩ phải làm thế nào nói rõ với Tống Tử Mặc về chuyện hai hộp kẹo bạc hà hôm trước.
Ngày hôm qua vốn định nói, nhưng vì Thẩm Lăng đến đón cô, làm cho cô nhất thời trong lòng rối loạn, liền quên mất chuyện này.
Thấy cô vẫn luôn thất thần, Tống Tử Mặc đặt sách vở trong tay xuống, “Có tâm sự?”
Đào Nhiên hoàn hồn, “Cảm ơn anh về kẹo hôm trước anh cho em.”
Tống Tử Mặc cười, “Chút chuyện này cũng đáng cho em để trong lòng nhớ mãi không quên?”
“Thì là...” Đào Nhiên rối rắm, chuyện nói dối này cô thật sự là không rành, “Anh của em, từ nhỏ đã dạy em, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.”
Tống Tử Mặc cười như không cười, giọng nói rất nhẹ: “Anh không phải người khác.”
Anh ta một lần nữa cầm lấy sách vở, “Nếu làm cho em mang gánh nặng tâm lý, lần sau kẹo anh cho em, em chuyển bao lì xì đổng giá cho anh là được rồi sao? Hai hộp kẹo tổng cộng 52 đồng.”
“!!”
Nếu là chuyển cái 52.0 cho anh, Mộ Thời Phong còn không trực tiếp chém chết tôi à.
Đào Nhiên ho khan vài tiếng, “Thật ra... Em cũng không phải thích ăn kẹo lắm".
Tống Tử Mặc cắt ngang lời cô, “Nói đùa với em thôi.” Chỉ vào sách bài tập của cô, “Bắt đầu thôi.”
Phía sau còn có rất nhiều lời cô lại đem toàn bộ nuốt vào.
Anh ta cũng nói đùa thôi, nếu cô lại tính toán chi li, hình như có vẻ quá mức làm ra vẻ, cúi đầu bắt đầu làm bài tập.
Sau khi tan học Đào Nhiên liền trực tiếp đến ổ nhỏ của cô và Mộ Thời Phong.
Trước đó Mộ Thời Phong có gửi WeChat cho cô, nói hôm nay có việc, bảo cô sau khi tan học thì trực tiếp về nhà.
Nhìn chữ nhà này, làm cho Đào Nhiên mơ hồ có cảm giác sở hữu.
Loại cảm giác kỳ diệu này ở bên cạnh Thẩm Lăng hay Tưởng Mộ Thừa đều không giống, ổ nhỏ kia giống như là chốn trở về cuối cùng của cô.
Sau khi mở cửa, Mộ Thời Phong lại ở nhà, đang gõ máy tính.
Thế giới của anh, giống như ngoài cô ra chỉ còn máy tính, cũng không có thứ gì khác nữa.
Sau khi nghe thấy động tĩnh Mộ Thời Phong cũng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn luôn gõ bàn phím không ngừng.
Đào Nhiên không quấy rầy anh, thay giày, rồi đi vào bếp rửa táo ăn.
Đi bằng mũi chân, cầm balo đặt ở cửa lên đi vào phòng ngủ. Màn trong phòng ngủ đã kéo lên, ánh sáng hơi tối, cô bật đèn bàn, vừa gặm táo, vừa bắt đầu làm bài tập toán.
Khi làm xong bài tập cũng sắp 7 giờ, Mộ Thời Phong vẫn chưa hoàn thành công việc trong tay, Đào Nhiên lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết, nhưng tiếng bàn phím bên ngoài toàn bộ truyền hết vào tai cô, không sót tiếng nào.
Đột nhiên Đào Nhiên nghe thấy âm thanh tắt máy tính quen thuộc, cô đứng dậy, Mộ Thời Phong đúng lúc đi tới cửa, hỏi anh: “Kết thúc rồi ạ?”
“Ừm.” Mộ Thời Phong tiến lên hai bước ôm lấy cô, “Bài tập làm xong chưa?”
" Làm xong hết rồi ạ.”
Mộ Thời Phong cúi đầu hôn cô, ở đây bọn họ không cần kiêng kỵ gì.
Đào Nhiên nhón chân phối hợp với chiều cao của anh.
Mộ Thời Phong ôm ngang người cô, đặt cô ngồi lên bàn sách, hai tay chống ở bên người cô, tiếp tục hôn nồng nhiệt.
Hai lưỡi quấn quýt nhau, khuấy đến đầu lưỡi cũng đau, nhưng vẫn cảm giác hôn chưa đủ sâu.
Mộ Thời Phong một tay đở gáy của cô, một tay nắm vai của cô, mà hai tay của Đào Nhiên thì luồn vào tóc của anh, tư thế hôn rất lâu.
Bọn họ đều rối loạn hô hấp, cũng may năng lực tự kiềm chế của Mộ Thời Phong khá mạnh, đúng lúc liền buông cô ra. Cắn một cái vào cằm của cô, nói câu, “Lớn nhanh một chút.”
Đào Nhiên vòng lấy cổ anh, “Em không còn nhỏ nữa.”
Im lặng, Mộ Thời Phong nói: “Vậy thì Noel?”
Đào Nhiên không nói chuyện, đem mặt chôn trong lòng ngực của anh. Mộ Thời Phong bế cô lên, “Ăn cơm đi.”
Ngồi trước bàn ăn, Đào Nhiên lại nghĩ đến chuyện của Hoàng Viện Viện, hiện tại là lửa cháy đến nơi rồi, cô liền đem chuyện lúc trưa nói sơ một lần.
Nhìn anh, “Bây giờ phải làm sao đây?”
Mộ Thời Phong cho cô uống thuốc an thần, “Yên tâm, sau này cô ta sẽ không tìm em nữa đâu.”
Đào Nhiên chớp mắt, “Sao thế?”
Mộ Thời Phong ho nhẹ vài tiếng, che giấu xấu hổ.
Rốt cuộc là tại sao nhỉ?
Hình như vẫn có chút khó có thể mở miệng.
Đào Nhiên cứ ép hỏi mãi, Mộ Thời Phong đành phải nói thật với cô.
Trước kia Hoàng Viện Viện add wechat của Mộ Thời Phong, Mộ Thời Phong sắp tan học liền gửi tin nhắn hẹn gặp cô ta ở sân thể dục của trường.
Khi Mộ Thời Phong đến sân thể dục, Hoàng Viện Viện đã ngồi trên khán đài, nhìn thấy anh, cảm giác hưng phấn, kích động còn có không biết làm sao đang biểu hiện đầy trên mặt cô ta.
Hoàng Viện Viện nhanh đứng lên, mười ngón giao nhau, không ngừng xoa nắn, đang tưởng tượng Mộ Thời Phong có phải cũng bắt đầu có cảm giác với vô ta hay không, “Mộ Thời Phong.” Giọng nói cũng có chút phát run.
Mộ Thời Phong đốt một điếu thuốc, sau khi nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, liền đi thẳng vào vấn đề, “Cô thích tôi?”
Hỏi quá mức trực tiếp, Hoàng Viện Viện ước chừng sửng sốt nửa phút, mới có phản ứng, gật đầu không đúng, lắc đầu càng không được.
Mộ Thời Phong phun ra một ngụm khói, “Hoắc Tinh cô biết chứ?”
Hoàng Viện Viện gật đầu, có thể không biết sao?
Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta bị nhìn đến khẩn trương lại dày vò, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác.
“Thật ra Hoắc Tinh cũng không phải bạn gái của tôi.”
Hoàng Viện Viện đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, trên mặt tràn ngập kinh ngạc, sao có thể chứ?
Mộ Thời Phong cười có chút bất đắc dĩ, “Không tin đúng không?”
“...” Đương nhiên không tin.
“Hoắc Tinh cũng giống cô, thông qua Đào Nhiên quen biết tôi, sau đó đều lấy Đào Nhiên làm lá chắn để tìm tôi, cô ta không rõ nói, tôi cũng ngại trực tiếp cắt đứt quan hệ, dẫu sau lòng tự trọng của con gái cũng rất mạnh.”
Hoàng Viện Viện gắt gao cắn môi dưới, loại cảm giác hổ thẹn bị người khác vạch trần tâm tư này, còn không bằng trực tiếp từ chối cô ta luôn cho rồi.
Anh lại chậm rãi hút một hơi, động tác quá mức mê người, cô ta nhất thời đã quên mất tình cảnh xấu hổ của mình, nhìn anh đến thất thần.
Mộ Thời Phong run run khói, nói rõ: “Sau đó trường học liền lan truyền cô ta là bạn gái của tôi, tôi cũng không làm sáng tỏ, một là muốn giữ thể diện cho cô ta, hai là tôi lười giải thích.”
Hoàng Viện Viện đã tin, bởi vì anh chính là cao ngạo như vậy, đối với bất kỳ chuyện gì cũng đều chẳng thèm quan tâm, nhận được câu giải thích của anh, rất khó.
Mộ Thời Phong nhìn cô ta, gọi thẳng tên cô ta, “Hoàng Viện Viện, sau này đừng đi tìm Đào Nhiên nữa.”
“Em...” Hoàng Viện Viện nóng lòng giải thích.
Mộ Thời Phong dùng tay ra hiệu cô ta đừng nói, “Nghe tôi nói hết đã.”
Hoàng Viện Viện đành phải đem những lời bên miệng nuốt xuống.
Mộ Thời Phong nói: “Bảo cô không tìm cô ấy, là vì tốt cho cô, bởi vì cho dù mỗi ngày cô dính bên cạnh cô ấy, cũng không chiếm được kết quả cô muốn đâu.”
“...” Xấu hổ, quẫn bách.
Hai tai của Hoàng Viện Viện bắt đầu nóng lên.
Mộ Thời Phong ấn tắt tàn thuốc lên lan can phía trước khán đài, chậm rãi nói: “Bởi vì tôi không thích con gái.”
???
!!!!!!!
Hoàng Viện Viện trừng lớn hai mắt, rõ ràng hôm nay mang chính là giày thể thao, nhưng dưới chân mất thăng bằng, cong chân, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Trong nháy mắt cô là bị hoa mắt ù tai.
Anh nói anh không thích con gái?
Rốt cuộc là có ý gì chứ?
Trong đầu cô bài xích câu trả lời này.
Nhưng lời của Mộ Thời Phong rõ ràng gằn từng chữ một khắc vào trong đầu của cô, anh nói: “Tôi thích con trai.”
Vài phút sau Hoàng Viện Viện mới hoàn tỉnh táo, lại lần nữa nhìn Mộ Thời Phong, cô không khỏi giật mình, còn kinh khủng hơn so với ban ngày ban mặt gặp quỷ nữa.
Đây tuyệt đối là một buổi chiều u ám nhất trong 17 cuộc đời của cô ta .
Hoàng Viện Viện liếc nhìn mặt trời lặn, cảm giác còn thê lương tuyệt vọng hơn nó. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định lại lặp lại một lần nữa, “Anh thích con trai?”
Sắc mặt của Mộ Thời Phong cũng cứng lại, “Ừm.” Lại hỏi cô, “Có đọc tiểu thuyết không?”
Hoàng Viện Viện vừa kinh hãi vừa sợ sệt, nhất thời không đuổi kịp tư duy nhảy vọt của Mộ Thời Phong, mờ mịt nhìn anh, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, “Có.”
Mộ Thời Phong gật đầu, “Từng đọc truyện jj chưa?”
Sắc mặt của Hoàng Viện Viện lúc hồng, lúc tắng, nhưng vẫn thành thật đáp lại, “Truyện hay sẽ đọc.”
Nét mặt của Mộ Thời Phong có chút bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lại quá ngọt ngào: “Ừm, tôi chính là nhân vật công trong đó, cậu kia... rất thích tôi.”
Mặt của Hoàng Viện Viện đỏ đến mức có thể lấy máu.
Lúc này tronng đầu cô đều là công, thụ, còn có nhào vào nhau.
Mộ Thời Phong lại hỏi: “Biết tôi thích ai không?”
Hoàng Viện Viện thật thà lắc đầu, sao cô ta biết được chứ, ngoài anh ra cô ta chẳng để ý bất kỳ nam sinh nào nữa cả.
Mộ Thời Phong lại lấy ra một điếu thuốc, khói lượn lờ bay lên, nháy mắt lại biến mất không thấy, giọng nói của anh xuyên vào tai của cô, anh nói: “Tôi thích... Tống Tử Mặc.”
Ầm một tiếng, Hoàng Viện Viện nghe thấy tiếng cõi lòng của mình tan nát, toàn bộ đáy lòng của cô đều vụn vỡ. Cô là thật sự có hơi nhũn chân, không khỏi lùi về sau nửa bước.
Anh thích... Tống Tử Mặc?
Hai nam thần học bá của trường, vậy mà lại yêu nhau.
Nếu nữ sinh trong trường biết được tin dữ này, ngày mai phòng cấp cứu của bệnh viện, sợ cũng lo không xuể quá nhiều việc.
Sẽ có biết bao nhiêu người nghĩ quẩn đi nhảy lầu mất thôi.
Hoàng Viện Viện lại không tự giác nhìn về phía Mộ Thời Phong, ngược sáng, ngũ quan rõ nét càng tỏ ra sự lạnh lùng đến mê người.
Sao anh lại không thích con gái chứ?
Trong thế giới đơn thuần mà cô ta tiếp xúc, thật sự đều là tình yêu theo hướng luyến ái, cũng chỉ đọc trong tiểu thuyết thôi, đùa thôi, nhưng thật sự ở bên cạnh một người như thế, chí ít cô ta trước mắt vẫn nhất thời không cách nào tiếp nhận được.
Quan trọng của đồng tính luyến ái này vẫn là anh chàng mà mình hâm mộ đã lâu.
Cô phải tiếp nhận thế nào chứ?
Trong đầu Hoàng Viện Viện bắt đầu chắp vá những ký ức trước kia, khó trách trước kia ở căn tin gặp được anh cùng Tống Tử Mặc còn có Đào Nhiên cùng nhau ăn cơm.
Vốn tưởng rằng Tống Tử Mặc là bạn trai của Đào Nhiên, lúc ấy còn khó hiểu vì sao Mộ Thời Phong muốn ngồi song song với Tống Tử Mặc, hơn nữa nhìn ánh mắt của họ cũng không đúng.
Hiện tại rốt cuộc đã tìm được câu trả lời.
Thì ra là tình yêu nha.
Mộ Thời Phong thấy Hoàng Viện Viện đã tin, lại nói với cô ta, cô ta là người đầu tiên biết chuyện này, ngay cả Đào Nhiên anh cũng chưa nói, còn Đào Nhiên vẫn luôn cho rằng người mà Tống Tử Mặc thích là cô ấy.
Anh nhìn vào mắt của Hoàng Viện Viện, “Có thể giúp tôi giữ bí mật này không?”
Hoàng Viện Viện khẩn trương nuốt nước miếng, vừa không cẩn thận đã biết được bí mật của nam thần, lại vừa không cẩn thận thành người duy nhất biết được bí mật này.
Liên tục gật đầu, “Được.”
Mộ Thời Phong lại dặn dò, “Đừng nói hớ trước mặt Đào Nhiên, đặc biệt là Tống Tử Mặc cũng không thích nữ sinh biết chuyện này, nếu không, tôi sợ cô chịu không nổi đả kích đâu.”
Hoàng Viện Viện rối rắm nửa ngày lại đồng ý.
Chỉ là Đào Nhiên đáng thương bị đem ra làm bia đỡ đạn.
Cảm thấy chính mình cũng không phải người thảm nhất, ít nhất cô ta biết được chân tướng, còn Đào Nhiên thì sao? Vẫn luôn sống trong mộng đẹp giả dối của Tống Tử Mặc.
Cô tận đáy lòng yên lặng đốt nến cho Đào Nhiên.
Nghe xong lời giải thích của Mộ Thời Phong, Đào Nhiên cười bò trên bàn, cười chảy nước mắt.
Cô thật sự không ngờ Mộ Thời Phong lại độc như vậy, loại chuyện thích con trai này mà anh cũng bia ra được.
Mộ Thời Phong ở dưới bàn đá cô một cái, “Còn cười à! Vì em mà ngay cả tôn nghiêm anh cũng vứt bỏ, em còn buồn cười gì chứ.”
Đào Nhiên chậm rãi ngồi dậy, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, “Anh nói xem nếu Tống Tử Mặc biết anh muốn cường công anh ta, bóng ma tâm lý trong lòng anh ta sẽ lớn thế nào nhỉ?”
Nói xong cô lại cười sấp trên bàn, bả vai không ngừng run rẩy, làm thế nào cũng không ngừng lại được.
Đào Nhiên rốt cuộc cười đủ mới ngồi dậy tiếp tục ăn cơm, còn mặt của Mộ Thời Phong thì còn đặc sắc hơn vỉ pha màu.
Đào Nhiên ăn cháo vẫn luôn lén nhìn hai mắt Mộ Thời Phong, mỗi lần nhìn anh, trong đầu cô liền không tự chủ hiện ra cảnh tượng rất lớn anh bổ nhào về phía Tống Tử Mặc.
Đột nhiên phụt một tiếng, cháo trong miệng đều phun ra ngoaì, sức mạnh của hạt gạo nhỏ cũng rất lớn, trực tiếp rơi vào chén của anh.
Mộ Thời Phong không thể nhịn được nữa, buông chén đũa, tẫn cô một trận, cô mới an tĩnh lại.
Ăn cơm xong cô bị phạt đi rửa chén.
Mộ Thời Phong cũng không tức giận thật, xem cô giống như cô vợ nhỏ trong nhà, anh đi đến phòng bếp từ phía sau ôm trọn cô vào trong ngực, một cái chén cô rửa mười mấy phút cũng chưa xong, chỉ lo nghĩ đến cuộc đối thoại tàn khốc của anh và Hoàng Viện Viện.
Đào Nhiên hơi nghiêng đầu, “Mộ Thời Phong, đừng ôm em chặt như vậy, em không phải Tống Tử Mặc.”
Sau đó cô lại bị anh chỉnh cho một trận .
Đào Nhiên bị Mộ Thời Phong cù đến cười chảy nước mắt, vẫn luôn xin tha, anh thế nào cũng không thèm để ý tới.
Thẳng đến khi cô nằm bò lên gạch men sứ trong phòng bếp, Mộ Thời Phong mới buông tha cô, nửa ngồi xổm trước người cô, dùng ngón tay chọc chọc đầu cô, “Ngứa da có phải không?”
Đào Nhiên liên tục lắc đầu, “Không ngứa, không ngứa.”
Mộ Thời Phong khom lưng kéo cô lên, “Đào Nhiên, em lại chọc anh, xem anh trị em thế nào này.”
Rửa xong chén đũa, lại đùa giỡn một hồi, Mộ Thời Phong mới đưa cô trở về.
Chung cư nhỏ này cách biệt thự của Tưởng Mộ Thừa cũng không tính là xa.
Đi bộ hơn nửa giờ.
Bọn họ liền tản bộ trở về.
Đang lúc bọn họ đang ở trên đường vui đùa, Đào Nhiên nhận được điện thoại của cậu út Tưởng Mộ Tranh.
Cô ra hiệu Mộ Thời Phong đừng lên tiếng.
“Cậu út, hôm nay nghĩ gì mà gọi điện thoại cho con vậy? Quân diễn kết thúc rồi ạ?”
“Ừm, vừa mới kết thúc. Con hiện tại đang ở đâu? Nhà của anh Tư à?”
Đào Nhiên liếc mắt Mộ Thời Phong, “Hiện tại đang đi bộ bên ngoài. Con đi một mình,