Đào Nhiên sau khi nói xong liền híp mắt lại, không dám nhìn anh.
Cô lại nói: “Mộ Thời Phong, em đã hai ngày rồi không mơ thấy anh. Anh cứ như vậy ở cạnh em một lát được không? Hôm nay ở sân bay em đã gặp anh, nhưng anh giống như đã không còn nhớ ra em nữa.”
“Anh nói đi, chúng ta trước kia tốt như vậy, sao có thể chia xa chứ?”
“ Có lúc em sẽ nghĩ, nếu em biết rất nhiều năm sau chúng ta chia xa, em sẽ gả cho người khác, anh sẽ cưới người khác, em thật sự mong trước đây chưa từng gặp anh.”
“Nhưng có đôi khi em lại nghĩ, không được a, em vẫn muốn gặp anh, nếu không ai đưa sữa bò cho em, ai múc cơm cho em, khi em không muốn làm bài tập ngữ văn, ai giúp em làm chứ.”
“Nhưng mà Mộ Thời Phong, anh hiện tại đã không phải của em nữa. Nhưng em cũng chỉ nhớ anh thôi, anh nói cho em biết đi em nên làm thế nào bây giờ?”
Mộ Thời Phong thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm trước mặt cô, một tay nắm cô eo, một tay xuyên qua chân cô, đem cô bế lên, bản thân ngồi lên vị trí ban đầu của cô, đem cô đặt ở trên đùi, ấn đầu cô vào ngực của anh.
“Đào Nhiên, anh vẫn luôn là của em.”
Đào Nhiên cảm thấy chính mình nhất định là quá nhớ anh, đầu đau như sắp nứt, xuất hiện ảo giác, cô đã không rảnh lo nhiều như vậy, đôi tay vòng lấy eo anh.
“Mộ Thời Phong, hôm nay anh cũng chưa nhận ra em, anh nhất định không nhớ ra em rồi.”
Tay của Mộ Thời Phong dùng sức ấn phía sau lưng cô, đẩy cô vào lòng ngực của mình, chỉ muốn khảm cô vào cơ thể của mình, để cô không đi gây họa cho người khác.
Cằm của anh đặt trên đỉnh đầu của cô, “Hôm nay không phải không nhận ra em, là sợ mạo muội chào hỏi em, sẽ mang đến nguy hiểm cho em.”
Đào Nhiên cái hiểu cái không, vùi trong lòng ngực ấm áp của anh rất dễ buồn ngủ, cô đã rất lâu chưa ngủ một giấc ngon, “Đại Mộ Mộ, em buồn ngủ rồi.”
Giọng của anh rất thấp, “Ngủ đi.”
Là thật sự buồn ngủ, mê mê man man, không bao lâu sau cả người cô đều tháo xuống phòng bị, dịu ngoan ghé vào lòng ngực của anh.
Mộ Thời Phong thật cẩn thận cởi áo khoác khoác lên người cô, cứ như vậy ôm cô.
Thời tiết Noel âm u vô cùng, giống như năm ấy mới yêu nhau, cảm giác tuyết sẽ rơi ngay. gió Bắc lạnh thấu xương thổi tới trên mặt, có chút đâm đau.
Anh kéo chặt áo khoác, cố gắng ngăn gió, còn cô ngủ rất an ổn, giống như cái ôm của anh chính là một tấm tránh gió, có thể thay cô che trở tất cả mưa gió.
Anh cúi đầu ấn lên khóe miệng của cô, cô còn rất phối hợp bậm môi lại. Anh bật cười.
Đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, nhìn về phía thao trường trước mắt. Hôm nay đúng lúc vào cuối tuần, thao trường không có một bóng người, trống trải yên tĩnh, rời xa ồn ào náo động của thành phố.
Cho đến bây giờ, chỉ có 2 việc để lại tiếc nuối trong cuộc đời anh, một là khi mấy năm trước cô vì muốn chấp hành nhiệm vụ mà chia tay với anh, anh đồng ý, hai là nửa năm trước, cô muốn cùng anh đi Miami chấp hành một nhiệm vụ khác, nhưng anh lại không đồng ý.
Nếu bọn họ không chia tay, mà anh lần đó lại đưa cô cùng đi Miami, như vậy cô có thể tránh khỏi tất cả bất hạnh, cô vẫn sẽ là cô gái Đào Nhiên đơn thuần.
Nhưng mọi thứ nào có nếu như.
Cũng may, trời cao đối xử với anh không tệ, lại đem cô trả lại cho anh.
Đào Nhiên là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngủ một giấc, đầu óc cũng tỉnh táo, không hề hỗn độn không chịu nổi, đau nhức khó chịu.
Chờ cô thấy rõ người trước mắt, cô cảm thấy là đang nằm mơ, nhưng lại không giống như là đang nằm mơ.
Bởi vì Mộ Thời Phong trong mơ đều là mặc đồ thể thao thời học sinh, còn Mộ Thời Phong trước mắt, không chỉ mặc áo sơmi tây trang, ngay cả vẻ ngây ngô đều đã bị thành thục kiêu ngạo thay thế tất cả, hơi thể trên người anh cũng trở nên mát lạnh.
Cô nghiêng mặt nhìn xung quanh, là thao trường không sai, cô ra khỏi sân bay, bảo Hoắc Liên đem hành lý đưa đến khách sạn, tự gọi xe đến nơi này, cô nhớ rất rõ ràng.
Cô lại dùng sức bấu cằm, rất đau, đau xuyên tim.
Cô không phải đang nằm mơ.
Cho nên người trước mắt, là Mộ Thời Phong hôm nay gặp được ở sân bay?
Nhưng ai nói cho cô biết, sao cô lại ở trong lòng ngực của anh, trên người cô còn được áo khoác của anh bao phủ, còn cô thì ngồi trên đùi của anh, tư thế này...
Nhưng anh là người đàn ông đã có gia đình, cô như vậy được coi là gì đây?
Nhưng cơ hội rất vất vả mong đợi, người đàn ông mà cô từng yêu nhất trong trí nhớ, cô từ trong lòng ngực của anh lui lại, vẫn là cứ giả ngu đến cùng?
Đây thật đúng là vấn đề khó khảo nghiệm ranh giới cuối cùng của đạo đức.
Cho nên cô dứt khoát làm người câm biết, làm kẻ điếc biết nghe.
Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm ánh mắt xuất sắc của cô, biết cô lại bắt đầu tính toán trong lòng, bất đắc dĩ bật cười.
Trước khi cô giả vờ bất tỉnh ngã vào ngực anh, anh đã nhéo cằm cô, hơi dịch ra, môi cô hơi khép hờ, anh cúi đầu hôn xuống.
Ở trên môi cô tê dại, mềm mại triền miên, nhưng lực tay càng mạnh hơn, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, cô đau đến mức không chịu nổi.
Anh hôn hướng về phía trước, dọc theo hai bên cánh mũi, cứ thế hôn đến khóe mắt, đem nước mắt của cô tất cả đều nuốt vào, cô ở trong lòng ngực anh vẫn luôn không ngừng phát run, nhỏ giọng khóc nức nở, ủy khuất khổ sở, sợ đây là nụ hôn từ biệt.
Môi của anh ghé sát vào bên tai cô, “Bảo bảo, anh là của em, vẫn luôn như vậy, chưa từng có người phụ nữ khác. Chúng ta không có chia xa quá lâu, nửa năm trước chúng ta vẫn ở bên nhau, lúc ấy anh đi Miami, để em ở lại nước B, em đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biệt thự bị nổ mạnh.”
Hai tay của Đào Nhiên đặt bên hông anh, dùng sức bóp vào eo anh, muốn đem đau đớn trong tim chia cho anh một nửa, cô ngửa đầu rơi lệ đầy mặt, “Anh gạt em! Bắt nạt em mất trí nhớ.”
Mộ Thời Phong hôn nước mắt của cô, “Em biết anh mà, chuyện mà cả đời anh khinh thường nhất chính là nói dối.”
Đào Nhiên vẫn ủy khuất, nhịn không được công khai lên án anh: "Anh đã kết hôn, cũng có con, còn nói anh khinh thường nói dối!”
Mộ Thời Phong cười: “Anh xác thực đã cầu hôn em, nhưng không phải chúng ta vẫn chưa kịp đến lãnh giấy đăng ký sao. Còn về con gái, chúng ta là chưa kết hôn đã có thai rồi. Lúc ấy muốn nhận giấy đăng ký, nhưng vì yêu cầu nhiệm vụ và thân phận, chúng ta mới hoãn lại, em biết trước kia mình làm gì không?”
Đào Nhiên lắc đầu, “Không nhớ rõ. Hoắc Liên cũng không tra ra.
Mộ Thời Phong gật đầu, “Tra không ra là đúng rồi, em là đặc công. Anh cũng vậy. Cho nên một chút tư liệu về chúng ta đều đã bị tiêu hủy toàn bộ, anh ta đương nhiên tra không ra mẹ của con gái anh rồi.”
Đào Nhiên đột nhiên kích động không biết nên nói gì, hoàn toàn đem chuyện đặc công quên sau đầu, chỉ nghĩ về chuyện của con gái, rất lâu sau mới thốt ra mấy chữ, giọng nói đều phát run nghẹn ngào: “Con gái thật sự do em sinh?”
Mộ Thời Phong nâng mặt cô lên, “Ừm, là con gái của chúng ta, nhũ danh là Mộ Tiểu Tranh, tên là Mộ Nhiên, năm nay 5 tuổi, tính tình xấu y như em.”
Đào Nhiên đột nhiên ôm cổ anh thất thanh khóc rống, những đau khổ đè nén mấy ngày nay lập tức phát ra, cô hiện tại cũng chỉ muốn ôm anh khóc một trận.
Cô khóc đến mức nói không thành tiếng, “Mộ Thời Phong, nguyện vọng lớn nhất cả đời này của em, chính là sinh một cô con gái cho anh, em cho rằng em sẽ không còn cơ hội nữa, hóa ra chúng ta đã sớm có con rồi.”
Anh là của cô, con cũng