Đào Nhiên chôn mặt lên lưng của Tưởng Mộ Thừa, nhịn không được nhỏ giọng khóc nức nở, anh ta không kinh ngạc với sự tồn tại của cô, thì ra đây là nghĩ bản thân đang nằm mơ.
“Cậu, con không chết, con còn sống, được một bác sĩ cứu sống, cậu không phải đang nằm mơ đâu.”
Ngón tay của Tưởng Mộ Thừa run run, tiếng đàn rối loạn một nhịp.
Anh ta vẫn không dám quay đầu lại, trở tay bắt lấy cánh tay của cô đang vòng qua cổ anh ta, dùng sức nắm lấy, xúc cảm chân thật, đích xác không phải nằm mơ.
Theo cánh tay của cô dịch lên, vuốt mái tóc dài của cô, bàn tay đi đến cái ót của cô, ấn đầu cô lại gần tai của anh ta.
Anh ta không phải người biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, cũng không hiểu cách biểu đạt tình cảm trong lòng mình, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng cũng chỉ kết thành một câu, “Trở về thì tốt, sau này đừng đi nữa.”
Đào Nhiên dùng sức gật đầu, “Không đi nữa ạ, con sẽ thường xuyên đến thăm cậu và mợ.”
Tưởng Mộ Thừa nghẹn ngào, hỏi cô, “Con trở về, chị của cậu biết không?”
Nước mắt của Đào Nhiên rơi xuống, chảy dọc theo vành tai của anh ta, “Cậu ơi, đầu của con có bệnh, chỉ nhớ rõ chuyện năm 15 tuổi, những người trong nhà, con chỉ nhớ rõ cậu cùng anh ba, còn có mợ, những người khác con đều quên, con không biết cha mẹ của con là ai, trông như thế nào. Cậu, con không biết con sau khi trở về nên làm gì bây giờ.”
Dứt lời, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Khói thuốc vẫn chưa kịp bay ra ngoài cửa, làm người khác sặc muốn rơi lệ.
Tưởng Mộ Thừa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, không nói một lời.
Đào Nhiên cũng trầm mặc theo anh ta.
Một lúc sau, Tưởng Mộ Thừa lại nắm lấy cổ tay của cô, “Đến đây ngồi.” Nhường ghế đàn cho cô một chỗ.
Đào Nhiên vòng qua ghế đàn ngồi xuống, tầm mắt dừng trên mặt Tưởng Mộ Thừa, vẫn gương mặt như tảng băng vạn năm trong trí nhớ kia, cái gì cũng chưa thay đổi.
Cũng không đúng, thay đổi một điểm, chính là sức hấp dẫn hơn trước kia.
Tại sao thời gian luôn ưu đãi với đàn ông như vậy chứ?
Phụ nữ qua 30 tuổi sẽ dần dần đi đến đỉnh điểm tuột dốc, còn đàn ông, 40 tuổi vẫn là một đóa hoa.
Tưởng Mộ Thừa nghiêng người đối diện với cô, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô, “Những người đó không nhớ rõ cũng được, nhưng nhớ kỹ, quanh năm suốt tháng cũng không qua lại bao nhiêu, nhớ bọn họ làm gì.”
“Nhưng con ngay cả cha mẹ đều không nhớ rõ...” Cô nói xong lại thở dài.
Tưởng Mộ Thừa xoa xoa cô đầu, “Không sao cả, không ai trách con đâu.” Nói lời an ủi cũng không cần nói nữa, lại ra hiệu cho cô, “Trên mặt đều là nước mắt, lát nữa trong nhà còn có người đến đây đánh bài, đi rửa mặt đi.”
“Vâng ạ.” Đào Nhiên đứng dậy rời khỏi phòng đàn.
Tưởng Mộ Thừa đi đến bên cửa sổ, sờ qua điếu thuốc và bật lửa trên cửa sổ, đây là điếu thứ 16 mà anh ta hút. Nhưng nó không giống với 15 điếu trước.
Lúc trước khi biết tin Đào Nhiên đã chết, lúc ấy anh đang đến trường đón con tan học, Mộ Thời Phong lúc ấy gọi điện thoại cho anh ta, vẫn luôn trầm mặc, chờ anh ta cũng thiếu chút nữa mất kiên nhẫn.
Sau đó Mộ Thời Phong nói: “Cậu ơi, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý. Đào Nhiên cô ấy...” Mộ Thời Phong chưa nói xong.
Anh ta lúc ấy liền ném điện thoại ra ngoài cửa sổ xe, cho dù cho anh ta cả đời, anh ta cũng không cách nào chuẩn bị tốt tâm lý được.
Sau đó chiếc xe cứ như vậy đụng vào chiếc xe phía trước, cũng may tốc độ xe không nhanh, thương tích cũng không nặng.
Một khoảng thời gian rất dài anh ta cũng không cách nào đối mặt với sự thật Đào Nhiên đã chết.
Những thân thích khác trong nhà, đau thương qua đi, về đến nhà vẫn là bình thường sống những ngày tháng của họ, nhưng anh ta cùng Thẩm Lăng thì không làm được như vậy.
Trước kia người cả ngày ở trước mặt bạn tung tăng nhảy nhót, đột nhiên không còn nữa.
Trống rỗng không chỉ là căn phòng cô từng ở, mà là vị trí trong lòng trước kia bị cô chiếm mười mấy năm cứ như vậy đột nhiên trống rỗng, thứ gì cũng không cách nào lấp đầy.
Đứa bé một tay bạn nuôi nấng, bạn vẫn còn sống khỏe mặt, còn cô lại không còn nữa. Loại đau đớn này giống như có người dùng dao đâm vào người của bạn, một dao lăng trì cả thể xác lẫn tinh thần.
Đau đớn đến chết, sống không bằng chết, đại khái chính là tư vị ấy.
Hút một điếu, anh ta lại đốt một điếu khác.
Điếu thuốc thứ 17.
Anh ta không biết Thẩm Lăng đã làm thế nào vượt qua 3 tháng đầu đau đớn ấy, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Lăng, trên mặt anh ta vẫn như cũ là sự thản nhiên, thỉnh thoảng còn biết nói đùa.
Thậm chí có lúc Thẩm Lăng sẽ khoe khoang, nói Nhiên Bảo lại đến trong giấc mơ của anh ta.
Anh ta ghen tị, bởi vì anh ta một lần cũng không mơ thấy Đào Nhiên. Ban ngày nhớ, buổi tối nhớ, ban đêm cũng không mơ thấy.
Tối hôm qua, Thẩm Lăng đột nhiên nổi điên, một hai bắt anh ta trang trí sân biệt thự, còn bố trí giống với Đào Nhiên năm 15 tuổi ấy.
Thẩm Lăng nói một mình Nhiên Bảo ở bên kia, bên cạnh cũng không có người thân, khẳng định không ai cùng cô đón Noel, rất cô đơn.
Sau đó bố trí xong cây thông Noel, Thẩm Lăng như là lầm bầm lầu bầu, nói linh hồn của Nhiên Bảo nói không chừng sẽ đến đây thăm nhà, rời nhà lâu như vậy, cô cũng sẽ nhớ nhà.
Nghe được lời nói ấy của Thẩm Lăng, trong lòng anh ta lại đau đớn.
Cho nên vừa rồi khi đánh đàn, nghe thấy có người gọi anh ta là cậu, anh ta không dám xoay người, cảm giác là nằm mơ, lại sợ hãi không phải nằm mơ, mà là linh hồn của cô về thăm nhà, anh ta sợ quay đầu lại sẽ quấy rầy cô.
Trong sân biệt thự truyền đến tiếng còi xe, Tưởng Mộ Thừa cúi đầu nhìn sang, tam chiếc xe đang chạy vào sân, người đánh bài đều đến rồi.
Anh ta ấn tàn thuốc lên cửa sổ, lúc quay đầu lại, Đào Nhiên đúng lúc đi vào, cô đang dùng tay kéo gọn những sợi tóc rũ xuống.
Anh ta vẫy tay với Đào Nhiên, “Lại đây, cậu chải cho con.”
Đào Nhiên cười: “Cậu, con hiện tại không phải trẻ con nữa đâu, tự con biết làm mà.”
Tưởng Mộ Thừa tiến lên vài bước, xoay người cô đưa lưng về phía anh ta, " Cho dù con 50 tuổi, ở trong mắt cậu con cũng là một đứa trẻ.”
Nói xong liền tháo dây buột tóc của cô, phòng đàn không có lược, anh ta liền dùng tay chải, búi một búi tóc sau đầu cho cô.
“Cậu, mợ chưa sinh con gái cho cậu à, tay nghề này của cậu vẫn chưa có chổ dùng nhỉ.”
Vẻ mặt của Tưởng Mộ Thừa vẫn nghiêm túc, nhưng thật ra giọng điệu ôn hòa không ít, “Mấy năm trước lúc con bảo cậu xóa ảnh chụp lúc còn bé của con, cậu đã từng nói, lỡ như nếu cậu sinh không ra con gái thì sao.”
Đào Nhiên xoay người cười hì hì ôm cánh tay anh ta đi ra ngoài, “Đọc trên báo, hiện tại đã cho sinh 2 con rồi, cậu bảo mợ sinh cho cậu thêm một đứa nữa đi ạ.”
Ấn đường của Tưởng Mộ Thừa nhíu lại, “Lỡ như vẫn là con trai thì sao?”
Đào Nhiên: “...” Thật đúng là một chút hài hước cũng không có, cô nhận ra sự hài hước của Tưởng Tiểu Tứ đều cho Thẩm Tiểu Tam cả rồi.
Không chỉ có như thế, đối với Thẩm Tiểu Tam, anh ta là diệu ngữ liên châu, ăn nói khéo léo, mà anh ta đối với người khác, vĩnh viễn đều là tiêu chuẩn trầm mặc ít lời, ngẫu nhiên chia bài, cũng có thể nghẹn chết người khác.
Đào Nhiên nghiêng mặt hỏi anh ta: “Cậu ơi, lát nữa anh ba sẽ đến đây sao?” Nhưng ngày con không ở đây, hai người vẫn ân ái như vậy sao?
Tưởng Mộ Thừa gật đầu, ‘ Ừm ’ một tiếng, lại bổ sung thêm một câu: “Đang ở dưới lầu.”
Phòng khách dưới lầu đã có 7 8 người ngồi.
Tưởng Mộ Thừa đang ở lầu 1 sắp xếp phòng đánh bài chuyên dụng, ngày thường bọn họ đều là ở phòng đánh bài giải trí, khó được hôm nay nữ chủ nhân không có ở nhà, bọn họ liền high lên, trực tiếp mang bàn mạt chược lên phòng khách.
Biết Tưởng Mộ Thừa ở trên lầu, tâm trạng nhất định cũng không tốt, sẽ không lên quấy rầy, ngồi ở phòng khách tán gẫu.
Thẩm Lăng tâm trạng cũng phiền muộn, nhìn qua cửa sổ sát đất ở phòng khách, tất cả cảnh trang trí trong sân đều thu vào đáy mắt, trong lòng nơi nào đó bị nỗi đau xâm chiếm.
Nếu kia một năm, thái độ của anh ta đủ kiên quyết, trái tim đủ tàn nhẫn, trực tiếp đưa cô đi New York, đại khái thời gian lâu rồi cô sẽ cắt đứt với Mộ Thời Phong, sẽ gặp được những người khác, nói không chừng hiện tại đã sớm ở New York kết hôn sinh con, sống những ngày tháng bình yên.
Lúc tâm trạng của anh không tốt, có thể lấy cô ra xả giận, khi nhớ cô sẽ bay sang thăm cô.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Nhớ nhung