Anh và cô kề vai đi bên nhau, chẳng ai nói với ai lời nào, ánh chiều tà kéo dài bóng của họ. Anh phá vỡ bầu không khí im lặng trước, “ Tống Tử Mặc hiện tại đang phụ đạo ngữ văn cho em?”
Cô gật đầu, chắc chắn là Mộ Thời Cảnh đã nói với anh, nhưng cô có nên giải thích một chút với anh về mối quan hệ thầy trò thuần khiết giữa cô và Tống Tử Mặc không nhỉ? Còn chưa đợi cô mở miệng giải thích thì đã nghe anh nói: “ Trình độ của cậu ta, sẽ chỉ làm em càng ngày càng tệ.” Giọng điệu toàn là xem thường.
Đào Nhiên, “...” Anh là kẻ thù lớn của Tống Tử Mặc cỡ nào mới dốc hết sức hạ thấp anh ta như vậy chứ.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, “ Sao không nói chuyện?”
Cô rất không biết xấu hổ nói một câu: “ Cảm thấy anh nói rất có lý.”
Anh bỗng nhiên cười thành tiếng, bờ vai cũng đang run lên.
Cười cái đệt ấy!
Khi băng qua đường, anh cứ thế mà tự nhiên dắt tay cô, mười ngón tiếp xúc, giống như có một dòng điện quét qua cơ thể, cả người tê rần, cô căng thẳng nên có hơi run, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi, còn tay của anh vẫn như cũ ấm áp khô ráo.
Ngoài người nhà thì đây là người đàn ông đầu tiên dắt tay cô, cô biết anh không có ý gì khác, chỉ là nghĩ đến cô bị mù toàn màu không nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ, vì an toàn nên anh mới dắt tay cô băng qua đường.
Đến con đường đối diện, anh đúng lúc buông tay cô ra, chỉ về phía siêu thị hỏi cô, “ Có muốn mua chút đồ ăn vặt về ăn tối không?”
Cô không chút do dự, “ Muốn.”
Đây là siêu thị nhỏ gần trường của cô, khoảng cách giữa các kệ hàng khá hẹp, không có xe đẩy có chỗ ngồi, cô rất muốn ngồi xe đẩy, để anh đẩy cô đi.
Cô tuỳ ý chọn vài món ăn vặt, Mộ Thời Phong cũng giúp cô chọn rất nhiều món, thực ra ngoài thích ăn trái cây và sữa chua thì cô rất ít ăn vặt, nhiều nhất thỉnh thoảng chỉ ăn chút bánh que cay mà Lý Dương đưa thôi.
Lúc tính tiền cô mới phát hiện, Mộ Thời Phong chọn đa số đều là bánh que cay... lẽ nào anh cũng thích ăn món này?
Ông chủ nói: “ Tổng cộng 132 đồng.”
Cô đợi Mộ Thời Phong trả tiền nhưng anh lại đẩy đẩy cô, “ Móc tiền ra nhanh đi.” Cô cả đầu đều là hắc tuyến, thì ra ý của anh không muốn mời khách?
Ra khỏi siêu thị, cô nhịn không được hỏi, “ Không phải anh bảo em đi mua đồ ăn vặt à, sao còn bảo em tính tiền nữa chứ?”
Anh nhẹ nhàng để lại một câu: “ Tiền của tôi chỉ có bạn gái của tôi mới có thể tiêu.”
“...”
Lại đi qua một cửa hàng bán rượu và thuốc lá, anh đột nhiên lầm bầm nói với cô, “ Mua giúp tôi một gói thuốc.”
Cô học theo giọng điệu của anh, “ Tiền của em chỉ có bạn trai của em mới có thể tiêu!” Lời này nghe chắc không cần IQ đâu nhỉ.
Anh cười: “ Tôi không để ý làm bạn trai của em một lát đâu.”
Cô bỗng nhiên có chút thất thố, hung hăng đá vào chân của anh, “ Mộ Thời Phong, anh có biết anh đáng ghét cỡ nào không hả?” Anh mãi mãi cũng sẽ không biết câu nói của anh mang lại cho cô kích động cỡ nào đâu, cho dù đó chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Anh khom lưng phủi phủi ống quần, rồi sau đó cầm lấy túi hàng trong tay cô, “ Nói đùa với em thôi, tôi đi vội quá, không mang theo ví tiền.” Lại vỗ vỗ bả vai của cô, “ Nghe lời nào, đi mua cho tôi một gói thuốc đi.”
Cô vẫn làm thinh, rất muốn hét với anh một câu: ‘ Muốn hút thuốc thì bảo bạn gái của anh đi mua đi!’
Anh ra đòn chết người, “ Đào Nhiên, em nợ tôi phí tổn thất tinh thần.”
Cô dự cảm không lành, anh lại nói tiếp: “ Hôm đó ở trong phòng rửa tay...”
Cô đỏ mặt cuống quýt ngắt lời anh: “ Anh hút thuốc gì?”
Nụ cười của anh dưới ánh nắng chiều vô cùng sáng ngời, anh nói: “ Tuỳ em.”
Cô che hai má đang nóng ran chạy vào cửa hàng bán rượu và thuốc lá. Lúc đợi cô ra, anh đang cúi đầu xem điện thoại. Cô kiễng chân liếc nhìn màn hình, đang chat, cô nhìn thấy tên người chat là Thương Ngôn.
Cô đem gói thuốc nhét vào trong tay của anh, giả vờ trò chuyện như không có chuyện gì, “ Bạn gái của anh cũng xinh đẹp thật đấy.”
Anh cất điện thoại, cầm lấy gói thuốc cô mới mua, là loại thuốc bình thường anh hay hút, đốt một điếu rồi nhẹ nhàng nhả ra mấy vòng khói nhỏ. Nhìn vào mắt cô mới yếu ớt nói: “ Xinh đẹp thật, chỉ là hơi thiếu IQ một chút thôi.”
Hoá ra nữ sinh thông minh như Thương Ngôn kia trong mắt anh cũng đều là người thiếu IQ, vậy thì người như cô chẳng phải là hết thuốc chữa rồi hay sao?
Tiết tự học cuối cùng của chiều thứ 6, Đào Nhiên nhàm chán xoay bút máy, ánh mắt nhìn xung quanh, các bạn học đều đang cuối đầu làm bài tập, chỉ có một mình coi nhàn rỗi.
Lấy điện thoại ra, đôi tay đătj trong ngăn bàn, gửi một tin nhắn cho Tống Tử Mặc. [ Thầy Tống, hôm nay là thứ 6, không cần học bù có được không?]
[ Không được, cuối tuần vẫn bù như thường lệ.]
Những ngày tháng tươi đẹp của cô từ nay về sau sẽ một đi không trở lại.
Lúc này lớp trưởng Lý Dương đi lên bục giảng, dùng đồ lau bảng gõ gõ bục giảng, “ Mọi người dừng lại một chút, tớ thông báo về đại hội thể thao mùa thu của tuần tới. Số người đăng ký hạng mục điền kinh của chúng ta vẫn chưa đủ, bạn học nào có khả năng thì đăng ký đi.”
Sau đó cười uy hiếp nói một câu: “ Các cậu mà không đăng ký thêm thì tớ sẽ viết tên các cậu lên giấy rồi rút thăm, rút được ai thì người đó phải đăng ký đấy nhé.”
Kết quả Lý Dương ở trong vòng tròn giấy của đám bạn học ném qua nhanh chóng chuồn lẹ xuống bục giảng.
Đại hội thể thao mùa thu? Cô chợt nhớ đến hai ngày trước Thương Ngôn hỏi Mộ Thời Phong chuyện có muốn tham gia đại hội