Lâm Bách Xuyên đứng trên bục chủ tịch, điều chỉnh tốt độ cao của microphone, thử hạ âm, đầu tiên là gửi lời xin lỗi đến khách mời, nói chậm trễ đã chiếm thời gian quý giá của mọi người.
Kết quả trong đám người có tiếng ồn ào, nói là rất vui lòng bị chiếm thời gian, cho dù nghe anh ta nói cả buổi tối cũng sẽ không chán.
Trên mặt Lâm Bách Xuyên vẫn luôn nghiêm túc, hiếm có ý cười.
Kỳ thật tiệc rượu đối với bản thân mà nói, mọi người càng vui vừa thưởng thức rượu vang đỏ, vừa nghe Lâm Bách Xuyên tâm sự những chuyện năm đó ít có người biết về anh và nữ thần của con trai anh.
Cánh tay của Lâm Bách Xuyên nhẹ nhàng chống ở hai bên microphone, nhìn về phía trước, vẫn luôn bình tĩnh thong dong, “Về những chuyện hôm nay tôi muốn nói, tôi hy vọng các vị bạn bè truyền thông, đưa tin đúng sự thật, về sau cũng đừng phỏng đoán bừa về lời nói của tôi, mang đến chút rắc rối cho nữ thần của con trai tôi, cũng là nữ thần của tôi.”
“Tôi và vợ trước của tôi, Đào Nhiên, tôi đều gọi cô ấy là Nhiên Nhiên, hai nhà chúng tôi là có quan hệ mấy đời, tôi cũng xem như là nhìn cô ấy lớn lên.”
Đào Nhiên thầm nghĩ, sao tôi không biết anh còn nhìn tôi lớn lên nhỉ?
Đây là lời nói dối trắng trợn trong truyền thuyết?
Lâm Bách Xuyên tiếp tục: “Tôi và Nhiên Nhiên quen biết nhau hơn hai mươi năm, tôi vẫn luôn không kết hôn gia tộc, tôi cũng biết cô ấy có người cô ấy thích, chúng ta xem nhau là bạn bè, càng xem nhau như người nhà, không nghĩ tới muốn phát triển theo hướng người yêu. Sau đó cũng trùng hợp, tôi độc thân, cô ấy cũng cùng người mà cô ấy thích bởi vì hiểu lầm mà chia tay. Ở nhà tạo áp lực, hai chúng ta liền chuẩn bị tinh thần chịu đựng, vì thế liền có cuộc hôn chớp nhoáng sau đó.”
Phía dưới một mảng thảo luận, phần lớn đều là ‘ Hóa ra là như thế này à ’, tưởng trai tài gái sắc hấp dẫn nhau chứ.
Đào Nhiên nghĩ, có phải Lâm Bách Xuyên đã đọc nhiều chuyện xưa cho con trai trước khi đi ngủ hay không, cho nên anh ta cũng bắt đầu biết biạ chuyện xưa, còn nói ra dáng ra hình nữa chứ.
Lâm Bách Xuyên: “Sau khi kết hôn, chúng ta đều chấp nhận trong lòng, suy nghĩ sống thật tốt, cũng nghĩ tới muốn đầu bạc đến già, chỉ là trải qua một năm nỗ lực, cũng không có sống cuộc sống như chúng ta nghĩ như vậy, hôn nhân như uống, ấm lạnh chỉ có bản thân tự biết. Cho nên một năm sau chúng tôi ly hôn trong hòa bình.”
Nói đến đây, Lâm Bách Xuyên dừng hai giây.
Đào Nhiên cũng ngừng thở, bởi vì cô cũng muốn biết nếu bọn họ ly hôn đứa bé kia đã đến như thế nào? Bởi vì nếu là kết hôn một năm liền ly hôn, con trai là có sau khi ly hôn rồi.
“Sau khi ly hôn, Nhiên Nhiên ra nước ngoài, tôi cũng có công việc ở nước ngoài cần xử lý, cho nên cơ bản đều không ở trong nước, cho nên người biết chúng tôi ly hôn đã ít càng thêm ít.”
“Tháng thứ 2 sau khi ly hôn, Nhiên Nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói cô ấy kiểm tra ra mang thai, đã gần hai tháng, hỏi tôi có ý kiến gì. Tôi không nghĩ tới đời này còn có thể có con, cho nên lúc ấy là ngốc nghếch, nhưng sau khi hoàn hồn, tôi vẫn rất muốn đứa bé kia, dù sao nó cũng là một sinh mệnh nhỏ. Trùng hợp chính là Nhiên Nhiên đồng tình với ý kiến của tôi, chúng tôi không cách nào vì ly hôn, liền vứt bỏ đứa bé này, rốt cuộc nó cũng là đứa bé kết tinh trong khoảng thời gian hôn nhân của chúng tôi.”
“Sau khi đứa bé được sinh ra, chúng tôi cùng nhau nuôi nấng. Lúc ấy tôi đặc biệt cảm kích cô ấy, bởi vì không có bao nhiêu người phụ nữ sau khi ly còn bằng lòng sinh con ra. Sau này Nhiên Nhiên có tình cảm của riêng cô ấy, cũng có gia đình cùng con gái, nhưng con trai của tôi đặc biệt dính lấy Nhiên Nhiên, còn rất thân thiết với em gái cùng mẹ khác cha.”
“Lúc đầu tôi không định công bố những chi tiết này, dù sao cũng liên lụy đến danh dự của tôi, nhưng gần đây truyền thông luôn nói bóng nói gió, không phải nói Nhiên Nhiên đã qua đời, thì nói tôi có tình yêu mới, càng có người nói Nhiên Nhiên bị tôi vứt bỏ, tôi ở bên ngoài có con riêng, cô ấy quẩn bách trong lòng mới ly hôn tự sát. Chuyện này đối với con trai của tôi, còn có mẹ của con trai tôi, đều là một loại tổn thương, mà tổn thương như vậy tôi không cho phép.”
Phòng yến hội lớn như vậy, yên tĩnh chỉ có tiếng microphone.
Đào Nhiên thậm chí có thể nghe được nhịp tim của mình.
Hóa ra cô cũng không phải người xấu xa như vậy.
Có phóng viên hỏi: “Lâm tổng, tôi nhớ trước kia anh từng nói, anh chỉ yêu mẹ của con trai anh.”
Lâm Bách Xuyên vẫn như cũ gật đầu, “Đúng vậy.”
Nói xong, phía dưới một mảng ồ lên.
Lâm Bách Xuyên thanh giọng nói, phía dưới an tĩnh lại.
“Loại yêu này giống như là tôi yêu cha mẹ của tôi, yêu con trai của tôi vậy, đều là người nhà của tôi, cô ấy là mẹ của con trai tôi, tôi yêu mọi thứ mà con trai tôi yêu, chuyện này có cái gì không ổn sao?”
Đào Nhiên: “...” Vẫn là không ổn a, mặc kệ loại yêu nào, đại ca à, anh đều thổ lộ khoa trương như vậy sao, sau khi trở về, cẩn thận Mộ Thời Phong tìm anh tính sổ đấy.
Phóng viên A: “Lâm tổng, anh cùng cô Đào sau khi có con trai không định tái hôn sao?”
Lâm Bách Xuyên: “Chúng tôi từng cố gắng, 3 tháng trước khi sinh con ra, chúng tôi đều giả vờ những mâu thuẫn trong tính cách đó không tồn tại, sau đó cảm thấy quá mệt, liền từ bỏ ý nghĩ tái hôn. Sự thật chứng minh chúng tôi làm đúng, bởi vì cô ấy hiện tại đang sống rất hạnh phúc, mà tôi cùng con trai cũng sống rất vui vẻ, chủ yếu là mối quan hệ giữa chúng tôi so với khoảng thoảng gian kết hôn kia càng tốt hơn.”
Phóng viên B: “Lâm tổng, hiện nay anh cùng cô Đào...”
Lâm Bách Xuyên dừng động tác đang làm, cười nói: “Chuyện này đại khái chính là một vài tin bác quái mà người phụ nữ của các anh thích bàn tán.”