Mộ Thời Phong cùng Lâm Bách Xuyên ngồi vào trong xe, vẫn chưa vội vã rời đi, hai người tựa lưng vào ghế ngồi, rất mỏi mệt.
Ai cũng không nói chuyện.
Lâm Bách Xuyên lấy điếu thuốc, lắc lắc trước mặt Mộ Thời Phong.
Mộ Thời Phong xua tay.
Lâm Bách Xuyên ném điếu thuốc lên bệ lái.
Không khỏi trêu chọc Mộ Thời Phong, “Hôm nay lương tâm xuất hiện, chủ động làm tài xế à?”
Mộ Thời Phong nghiêng mặt, không nói gì, chỉ là cười một cái, cười chút quỷ dị.
Lâm Bách Xuyên cũng không đùa dai.
Hỏi: “Đào Nhiên làm sao bây giờ?”
Ngón tay của Mộ Thời Phong nhẹ nhàng gõ tay lái, bên ngoài xe tuyết đọng, gió Bắc, rung động nhánh cây, nổi bật lên bóng đêm vô cùng thê lương.
“Không thì làm sao. Chuyện của cô ấy thật đúng là chẳng có liên quan gì đến văn kiện bí mật. Hoắc Liên nếu có ý định giết cô ấy, cho dù chúng ta từ bỏ văn kiện bí mật, cô ấy cũng không sống được. Nếu Hoắc Liên không định làm khó cô ấy, cho dù chúng ta lấy lại được văn kiện bí mật, cô ấy cũng không chết được.”
Nếu sống, anh sống cùng cô.
Nếu chết, anh chết cùng cô.
Cho nên sống hay chết, hiện tại xem ra cũng không có gì khác nhau.
Anh đã thông suốt rồi.
Mộ Thời Phong ngồi thẳng người, nhìn về phía kính xe, đột nhiên ánh mắt cùng biểu cảm đều rất quái dị.
Lâm Bách Xuyên phát hiện sự khác thường của anh, anh ta cũng nhìn về phía kính xe bên phải, nhưng ngoại trừ một mảng tối đen, anh ta chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhỏ giọng hỏi Mộ Thời Phong, “Có chuyện à?”
Giọng của Mộ Thời Phong rất thấp, “Ừm. Chúng ta tạm thời vẫn chưa thể đi.”
Lâm Bách Xuyên suy nghĩ, nếu chỉ có Mộ Thời Phong nhìn thấy dị thường, vậy anh ta xuống xe từ bên phải, còn xe thì đậu gần tường, người phía sau hẳn là chẳng phát hiện được gì.
Anh ta lên đạn trong súng, nhẹ nhàng đẩy cửa xe, “Cậu ở trên xe, tôi đi xuống nhìn một chút.”
Mộ Thời Phong nghiêng mặt nhìn về phía anh ta, dặn dò một tiếng: “Cẩn thận một chút, bọn họ ở bên trái, cậu cứ đợi ở bên phải xe, xe có chống đạn bảo vệ cho cậu, bọn họ không tổn thương cậu được, tôi ở trên xe phối hợp với cậu.”
“Ok.”
Lâm Bách Xuyên liền đóng cửa xe lại.
Chợt lạch cạch một tiếng, xe khóa trái từ bên trong.
Mộ Thời Phong hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm, “BOSS Lâm, cậu không phải thích ngày đông tản bộ sao? Cho cậu một cơ hội, cậu từ đây đi về nhà nhé, có lợi cho cơ thể và sức khỏe. Người của chúng ta sẽ phụ trách an toàn của cậu.”
Lâm Bách Xuyên cắn cơ căng chặt, nhìn khẩu súng trong tay, thật muốn một phát bắn chết anh!
Mộ Thời Phong khởi động động cơ, huýt sáo một cái: “Cắt điện của tôi, còn muốn xem tôi như tài xế, mặt mũi của cậu cũng lớn thật đấy. Gặp lại sau nhé.”
Một chân nhấn ga, chiếc xe phóng như mũi tên, vèo một cái vụt đi.
Lâm Bách Xuyên sợ đến mức lui về phía sau vài bước.
Anh ta nhìn khói xe màu trắng chửi vài câu thô tục.
*
Khi Mộ Thời Phong mở cửa nhà, Đào Nhiên đang cuộn tròn trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, hai mắt chớp cũng không nháy nhìn chằm chằm về phía cửa.
Khi nhìn thấy anh, cô lập tức không có phản ứng.
Nửa giây sau, cô giống như lò xo, tạch một cái nhảy dựng, hai chân nhào về hướng anh.
Lực đạo của cô quá lớn, khi Mộ Thời Phong đón được cô, cũng bị lùi về phía sau mấy bước, đụng lên cánh cửa, trên vai bị đụng có chút đau.
Đào Nhiên nhón mũi chân liền hôn môi anh, nói thật là cắn xé.
Cả buổi tối cô đều đang vượt qua dày vò.
Mỗi một giây đều như đang bị tra tấn.
Mộ Thời Phong đạp rớt giày dưới chân, cũng không kịp mang dép lê, liền ôm cô đi lên lầu.
Đào Nhiên dùng sức vươn người, cắn cằm của anh, “Không cần đi lên đâu, người giúp việc về nhà rồi.” Cô sợ Hoắc Liên sẽ đến tìm, liên lụy đến người vô tội, dứt khoát cho người giúp việc nghỉ mấy ngày.
Mộ Thời Phong đặt cô lên tay vịn trên cầu thàng, bắt đầu xé rách áo ngủ của cô. Đây là lần đầu tiên anh mất khống chế, đối xử với cô thô bạo như vậy.
Không có bất kỳ lời dạo đầu nào, anh trực tiếp tiến vào cô.
Khoảnh khắc xuyên qua ấy, Đào Nhiên đau đớn dùng sức cắn bờ vai của anh, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Quá mức khô khan, mỗi một chuyển động của ang, quả thực muốn lấy mạng của cô.
Mộ Thời Phong biết cô đau, nhưng một chút cũng không thương tiếc. Anh chính là muốn cô, muốn đem cô khảm vào trong thân thể. Anh cũng sợ hãi, chưa từng sợ như vậy, anh sợ sau giấc ngủ, cô sẽ không tỉnh dậy nữa.
Từ cầu thang đến hành lang, lại đến phòng tắm, sau cuộc hoan ái, hai người mệt mỏi ngã lên chiếc giường trong trên giường.
Ai cũng không muốn buông ai ra.
Anh còn ở trong cơ thể của cô, trên người cô không một chỗ nào toàn vẹn, toàn bộ đều là những dấu vết mới vừa rồi điên cuồng lưu lại, dấu vết của anh.
Mồ hôi từ tóc của Mộ Thời Phong chảy xuống rơi trên mặt cô, lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng lau đi, duỗi tay kéo góc chăn ở bên hông qua, hỏi cô: “Ôm em đi tắm rửa nhé?”
Đào Nhiên lắc đầu, “Không tắm đâu. Cứ như vậy ôm em ngủ đi.”
“Được.”
Căn phòng rơi vào trầm mặc, mờ ảo.
Nhìn không thấy một tia sáng.
Có loại tuyệt vọng bi thương.
Mộ Thời Phong chống lên trán của cô: “Đào Nhiên, thực xin lỗi em. Anh không biết chờ sau khi anh tra ra được những thành phần của loại thuốc kia, em còn có may mắn sống sót hay không. Nhưng em cũng không cần sợ, mặc kệ em đến nơi đâu, anh đều sẽ đi cùng em.”
Nước mắt của Đào Nhiên từ khóe mắt rơi xuống, “Mộ Thời Phong, chúng ta không thể quá ích kỷ, chúng ta còn có Mộ Tiểu Tranh, không thể sinh ra mà không nuôi nấng cơn bé được. Nếu anh dám làm chuyện gì ngốc nghếch, em có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
“Không sao đâu. Con bé có Lâm Bách Xuyên, có Thẩm Lăng, có Tưởng Mộ Thừa, còn có Hoắc Tinh.” Anh đè lại dòng nước mắt của cô, “Nhưng thế giới xa lạ kia, ai em cũng đều không nhớ rõ, em chỉ có ta.”
Đào Nhiên đem mặt chôn ở trong lòng ngực của anh, “Mộ Thời Phong, em sẽ không chết, anh còn có nhiều bất ngờ như vậy chưa đưa cho em mà.”
“Được.”
Bọn họ gắt gao ôm nhau, lúc sau, ai cũng chưa nói nữa.
Thẳng đến khi mặt trời mọc phía chân trời, bọn họ mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Mãi cho đến 6 giờ tối, bọn họ mới tỉnh lại.
Mộ Thời Phong ôm cô đi vào phòng tắm, lại thay quần áo mới cho cô.
Đào Nhiên cảm thấy anh uổng công vô ích, “Ở nhà mặc quần áo ở nhà là được rồi mà.” Mặc chỉnh tề như vậy, trong chốc lát vẫn phải cởi ra, nhiều phiền phức.
“Đưa em đi ra ngoài ăn cơm, cả ngày không ăn gì rồi, không đói bụng à?”
“Anh vừa nói như vậy, em liền cảm thấy đói bụng.” Đào Nhiên ôm cổ anh, “Định dẫn em đi ăn món gì ngon à?”
Mộ Thời Phong kéo khóa kéo của váy cô lên, còn nhân cơ hội ăn chút đậu hủ.
Đào Nhiên vỗ rớt móng heo của anh.
Lại hỏi anh: “Nói đi, dẫn em đi ăn món gì ngon thế?”
Mộ Thời Phong hừ một tiếng, “Rau trộn dưa chuột.”
“...”
Một giờ sau.
Xe của Mộ Thời Phong dừng trước cửa một hội sở tư nhân, nhân viên công tác của hội sở đã chạy tới, đứng ở bên ngoài xe chờ.
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của hội sở, hội sở Mạc Dương.
Đâu giống nơi ăn cơm, càng giống điểm tụ tập ăn chơi hơn.
Cô hỏi Mộ Thời Phong: “Anh mở ư?”
Mộ Thời Phong tắt máy xe, “Không ngạc nhiên sao?”
Đào Nhiên đấm anh hai cái, “Cái tên này có liên quan tới em sao?” Quê mùa như vậy.
“Ừm.” Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm hai chữ kia, Mạc Dương, hy vọng mạng sống của cô giống như cái tên này.
Anh sờ điếu thuốc trong miệng, không hút. Trước kia anh nghiện thuốc lá còn tốt, gần đây ngoại trừ hút thuốc và cùng cô vận động trên giường, anh tìm không thấy cách giải tỏa khác.
Nghĩ đến một ngày nào đó cô sẽ không còn trên đời này nữa, trong lòng có một loại đau đớn