Tiểu Điệp ngồi xếp bằng đối diện quả trứng, hai tay nàng tỏa ra lửa cẩn thận áp nhẹ vào. Quả trứng lúc đầu tỏa nhiệt yếu ớt nhưng sau đó từ từ tăng dần lên, tuy nhiên quả trứng vẫn nằm im không động đậy. Một canh giờ sau, vì tiêu hao quá nhiều nguyên khí sắc mặt Tiểu Điệp dần trở nên trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Nàng thu lửa lại nằm xuống kế bên định thần định một lát sẽ tiếp tục truyền lửa, nhưng ngay khi vừa nằm xuống nàng liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Bên cạnh, quả trứng đang bất động bỗng dưng lay nhẹ, tiếng bóc vang lên, trên quả trứng xuất hiện một vết nứt, từ vết nứt một ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt phát ra chiếu sáng một mảng.
Tại vương phủ....
“Tìm không ra?” Hoắc Dĩnh ánh mắt u ám nhìn đại tổng quản.
Đại tổng quản bị dọa khiếp sợ, nói không nên lời: “Xin vương gia tha mạng, thần đang cố gắng cho người tìm kiếm tung tích của nữ nhân ấy, không bao lâu nữa nhất định sẽ tìm ra”
Hoắc Dĩnh nhắm mắt lại tỏ ý không muốn nghe, lạnh lùng nói: “Cút!!”
Chỉ một chữ cút liền khiến toàn thân đại tổng quản không lạnh mà rét, ông vội lồm cồm đứng dậy, không dám chậm trễ bỏ chạy ra ngoài.
Ra tới ngoài trái tim đang treo lủng lẳng của ông mới được thả xuống, ông thở vào ra nhẹ nhõm. Nghe tiếng đồ bị đập vỡ bên trong ông khẽ lắc đầu. Nữ nhân quả nhiên là liều thuốc độc của nam nhân.
Cặp mắt Hoắc Dĩnh hằn lên tia máu, vì tức giận ngực không ngừng chuyển động phập phồng lên xuống, Hoắc Dĩnh tay siết chặt, hàm răng nghiến chặt vào nhau.
"Tô Dã Điệp nữ nhân chết tiệt, dám bỏ qua lời cảnh cáo của ta mà bỏ trốn, tốt nhất hãy chạy cho thật xa bằng không ta bắt được sẽ cho thành tàn phế"
"Thưa vương gia, có Triệu công công đến đưa tin" Bên ngoài, nô bộc cẩn thận lựa lời nói, hắn biết ngay lúc này đây chỉ cần sơ ý một chút nhất định cái mạng nhỏ này của hắn không thể nào giữ được.
"Cho vào" Hoắc Dĩnh âm lãnh nói
Lập tức cánh cửa được mở ra, một vị nam nhân khuôn mặt trắng như bột lướt vào, hắn ta cất lên giọng nói eo éo nam không ra nam nữ không ra nữ: " Hoàng thượng có lệnh cho truyền vương gia vào cung"
"Đã biết" Nói rồi Hoắc Dĩnh xoay người ra phía sau
bức bình phong.
Vào trong cung, Hoắc Dĩnh đi thẳng một mạch đến thư phòng nơi hoàng thượng đang duyệt công văn. Khuôn mặt không rõ biểu cảm, Hoắc Dĩnh nhàn nhạt nói: "Hoàng huynh kêu đệ vào đây hẳn không phải uống trà tán ngẫu?"
Đối diện, một nam nhân mặc long bào màu vàng, khuôn mặt vài phần tựa Hoắc Dĩnh, nhưng nếu nói khuôn mặt Hoắc Dĩnh lạnh lẽo thì khuôn mặt người này chính là ấm áp. Kỳ Long tay cầm bút dừng lại, giọng nói mang vài phần hòa nhã nói: "Sao lại không?"
Hoắc Dĩnh tâm trạng vốn không tốt lại còn bị trêu đùa, không nói lời nào liền nhấc gót rời khỏi.
"Ấy ấy không cần gấp thế" Kỳ Long thở dài ca thán: "Thật tình, đệ quả thật không có khiếu hài hước"
"Vậy thì sao, nếu hoàng huynh không có việc hệ trọng thì không lí gì đệ phải ở lại"
"Ách được rồi ta nói" Kỳ Long nhiều lúc thật hết cách với vị tam đệ này, lúc nào khuôn mặt cũng lạnh lẽo, hắn thật không hiểu, suốt ngày vác bộ mặt như thế rất là thú vị hay sao, hắn nhớ trước kia tam đệ đâu có như thế, khuôn mặt lúc nào cũng là cười hi hi ha ha.
Khuôn mặt tươi cười liền lập tức thay đổi, Kỳ Long vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoắc Dĩnh: "Bên Thiên Sơn đã có động tĩnh, đúng lúc bên Mộc Vân vừa gửi tỏ ý giao hữu với nước Lạc An của chúng ta, ta cần đệ qua bên Mộc Vân một chuyến."
Hoắc Dĩnh cười nhạt, muốn giao hữu sao, tức cười chỉ là một đám ngư ông đắc lợi.
"Đệ sẽ đi một chuyến"
Kỳ Long biết Hoắc Dĩnh đang nghĩ gì, hắn không nói gì chỉ cười cười.
"Vậy đệ có cần ta cử người đi theo không?"
"Không cần, nhiều người chỉ khiến bứt dây động rừng, mình đệ với Hắc Tử là đủ"