"E hèm..." Lão bà bà đằng hắn sau đó lôi Tiểu Điệp đi luyện võ. Khi luyện xong thì trời cũng đã sụp tối, nguyên một ngày vật vã luyện tập, bị lão bà bà vờn như mèo vờn chuột, Tiểu Điệp có cảm giác như đây không còn là thân thể của nàng nữa, Tiểu Điệp cứ thế bước chân xiêu vẹo như người say đi về phòng.
Về đến phòng, nàng thả người ra nằm trên người ngay lập tức liền ngủ say.
Vẫn như cũ, xung quanh nàng bao bọc một màn đêm tối đen. Nhưng lần này nữ nhân tóc trắng kia không xuất hiện nữa, Tiểu Điệp chỉ nghe tiếng cười nói của hai đứa trẻ không ngừng vang lên.
Tiểu Điệp cố gắng lắng nghe nơi phát ra tiếng, thận trọng hỏi: "Ai đó?"
Không có tiếng đáp lại nàng, nhưng xung quanh, khung cảnh dần hiện rõ ra trong màn đêm.
Khắp nơi đều được bao phủ bởi một màu đỏ rực của hoa mẫu đơn, trong không khí hương hoa hòa quyện ngửi thấy một mùi thơm ngan ngát. Tiếng cười nói ngày càng lớn, hai bóng dáng nhỏ nhắn chạy vụt qua nàng. Trong vô thức, nàng liền chạy theo miệng thốt lên: "Đợi đã!'
Khi bóng dáng hai đứa trẻ biến mất, nàng mới bước chạy chậm dần sau đó dừng hẳn. Xung quanh nàng, khung cảnh lại lần nữa biến đổi. Mọi thứ dần biết mất, chỉ còn lại không gian trắng toát bao la vô tận.
Tiểu Điệp xoay xung quanh như tìm kiếm gì đó, nhưng tất cả đều không có, chỉ toàn hiện hữu một màu trắng.
"Tại sao... chỉ.. mình ta... chịu.. đựng. Tại sao... ngươi... lại... không nhớ..." Giọng nói trong đầu nàng bỗng xuất hiên và lớn dần. Trong giọng nói chứa đầy oán trách, giận hờn, bi thương...
Tiểu Điệp thoáng chấn động, sau đó bình tĩnh hỏi: "Ai đó? Mau xuất hiện đi"
"Ngươi... không thể.... thấy... ta ư?.. Tại sao lại... không... thấy... tại...sao... không nhớ..."
"Ta cô đơn..."
"Ta thống khổ..."
"TA HẬN..... CĂM HẬN....TA HẬN TA HẬN TA HẬN TA HẬN..."
Tiếng nói cứ lặp lại và dần lớn lên, vang vọng, lẩn quẩn như bấu chặt lấy tinh thần nàng khiến cho Tiểu Điệp có cảm giác khủng hoảng. Nàng mất bình tĩnh, giọng nói chứa đựng sự van xin:"Làm ơn hãy ra đây đi!!!"
Đáp lại nàng vẫn là câu nói ấy "TA HẬN". Nhưng là hận ai?
Tiểu Điệp dường như bị giọng nói khiến cho bức điên. Nàng cố trốn tránh, giọng nói đó lại càng hiện rõ trong tâm trí nàng. Tại sao kia chứ? Tại sao hắn lại nói nàng quên. Nàng quên điều
gì? Và tại sao... giọng nói kia lại quen thuộc đến thế. Nó giống giọng nói của.... nàng.
Nàng sợ...
---------------******-------******---------------
Thời gian 60 ngày cuối cùng cũng đến, bước xuống thuyền thân thể của Tiểu Điệp không ngừng chao đảo, thoáng qua ngỡ rằng đang ốm nghén.
Lôi Phong thấy vậy vội bước tới đỡ, lo lắng hỏi: "Tiểu muội muội, không sao chứ"
Tiểu Điệp đứng ngay ngắn lại cười khổ: "Đa tạ"
Nhìn thân thể sụt mất mấy kí của mình Tiểu Điệp khóc không ra nước mắt. Dùng cách này để giảm cân, phải nói là quá hiệu quả đi T^T.
Ngay lúc đó, xa xa có khoảng ba người tiến tới chỗ nàng. Gặp lão bà bà họ cúi đầu vô cùng kính cẩn.
"Nhược bà bà cuối cùng đã tới, mời đi lối này" Một người lớn tuổi nhất, mỉm cười đưa tay ra hiệu mời. Ngay khi bà bà gật đầu thì những người đó liền đi trước dẫn đường.
Dọc đường Tiểu Điệp không ngừng nhìn xung quanh. Đây ắt hẳn là cái nơi gọi là Mộc Vân đi, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không khác gì nơi cô rơi xuống, Tiểu Điệp có chút thở dài. Tại sao ở hành tinh này lại ưa chế độ phong kiến thế chứ, mặc dù có một vài chi tiết có hơi khác một chút.
Tới một khách điếm, người kia đưa tay ra hiệu, người nhận ám hiệu gật đầu tỏ ý đã hiểu, đi đến cái bàn kế bên, nhẹ xoay bình bông mà tưởng chừng để trang trí kia.
Tiếng cạch vang lên, mật thất ngay lập tức được mở ra. Bên trong vô cùng trống trãi, bốn bức tường được treo bốn bức tứ bình, cùng với một bộ bàn ghế bằng gỗ quý đặt ở giữa. Trên bàn chỉ vỏn vẹn một cái bình và một tấm bản đồ cỡ lớn cùng với ba vị bô lão cỡ tuổi bà bà đang ngồi chờ sẵn.
Sau khi tất cả đều đã vào trong, cửa mật thất lại lần nữa đóng lại.