Đức Phi chỉnh trang lại y phục, thân hình mềm mại uyển chuyển bước qua dãy hậu viên. Vào tới thư phòng, nhìn thấy bóng hình nàng đang tìm kiếm đang ngồi chễm chệ trên ghế, chăm chú duyệt công văn. Đức Phi vội quỳ xuống hành lễ: "Đức phi tham kiến hoàng thượng."
Hoàng thượng liếc nàng một cái, vẫy vẫy tay, tỏ ý bình thân. Nàng ta thu hồi tư thế hành lễ, nhẹ đi đến kế bên y, âm thanh trong trẻo nói: "Hoàng thượng, người trong lòng đang có chuyện phiền muộn?"
Hoàng thượng khuôn mặt xám xịt, đôi chân mày càng lúc càng nhíu chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
Bên cạnh, Đức phi không nói gì, kiên nhẫn đợi phản ứng của đối phương. Nàng ta luôn giữ nụ cười nhẹ, khiến người khác không khỏi say đắm mà quên phòng bị, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt chính là sự mưu tính được che bởi đôi mắt phong tình vạn chủng.
"Ta... " Hắn không biết, liệu hắn có nên nói cho nàng ta nghe hay không, đây vốn là một chuyện quan trọng.
Nhưng ngay khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Đức Phi, hoàng thượng lập tức liền mềm lòng. Dù gì, cũng nhờ Đức Phi mà hắn mới có thể bắt được vô số gian thần, giữ vững được ngai vị cho đến ngày hôm nay.
Hoàng thượng không biết nên nói như thế nào, cuối cùng khó khăn mở lời:
"Ngọc ấn của ta đã bị mất, hiện tại không cách nào kiếm ra." Nói đến đây, sắc mặt Hoàng thượng tối đi vài phần, y lập tức nhìn sắc mặt Đức Phi để dò xét.
Biết ý đồ, Đức phi lập tức vờ hốt hoảng, không nói nên lời, trong lúc hoang mang đánh rơi chiếc nghiên mực.
Nàng ta vẻ mặt sợ hãi, vội quỳ xuống hành lễ: "Hoàng thượng, xin người hãy thứ tội, thần thiếp đã hỏi chuyện không nên hỏi."
Hoàng thượng lắc đầu, thở dài, đưa tay ra đỡ Đức phi đứng dậy: "Không sao, không sao, là ta tin tưởng nàng nên mới nói ra, nàng nghĩ ta nỡ trách phạt nàng sao."
Đức phi thân hình yếu đuối, cả thân thể dựa vào hoàng thượng, giọng nỉ non: "Thế, người có nghi ngờ là ai hay không?"
Hoàng thượng bất lực thở dài. Sao hắn có thể nói người hắn nghi ngờ chính là tam đệ Lý Hoắc Dĩnh của mình. Hiện tại, trong tay y nắm giữ hơn một nửa số binh lính, chỉ cần y muốn tạo phản, nhất định sẽ thành công. Hắn trước giờ luôn tin tưởng tam đệ này, nhưng hiện tại long ấn đột nhiên biến mất, có khi nào...
Hoàng thượng lắc đầu nói: "Ta vẫn
chưa nghĩ ra là ai."
"Hoàng thượng, có khi nào là tam vương gia có tham vọng lớn, muốn soán ngôi vua nên... "
"Ăn nói hàm hồ!"
Đột ngột bị quát, nàng ta khẽ rùng mình. Nhìn sắc mặt Hoàng Thượng tối sầm, biết mình đã chọc giận y, Đức phi vội quỳ rạp xuống: "Là thần thiếp ăn nói hàm hồ, vương gia với ngài anh em tình thâm, không thể nào xảy ra chuyện đó được, mong Hoàng thượng tha thứ."
Nhìn thân hình nhỏ bé đang run rẩy, bất giác hắn trở nên mềm lòng, nhẹ giọng nói: "Nàng lui ra đi, hiện tại ta hơi mệt."
Đức phi trong lòng không cam tâm, nhưng không thể trái ý vua, nàng đứng dậy hành lễ sau đó lui ra ngoài.
*********-----******-----***********
Trong phòng Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp thân thể tuy còn đau nhức nhưng đã đỡ hơn được vài phần. Nàng liền vận sức lực điều khiển lại mạch ngũ hành trong người, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Cảm giác dòng khí trong người đã được lưu thông, nàng dừng lại, thở ra một hơi.
"Cũng may, sức mạnh bị phong ấn đã được giải hơn một nửa."
Sức mạnh của nàng do chính một tay bà nội phong ấn, cũng chính phóng ấn đó đã khiến cho dung nhan của nàng ít nhiều bị thay đổi.
Nàng không bao giờ quên cái ngày định mệnh đó, cái ngày binh lính tới giết sạch gia đình nàng, cái ngày nàng bị phong ấn quên hết tất cả, bị bỏ vào hố không gian và trở thành côi nhi. Nàng nhớ, nhớ hết tất cả, nội, phụ thân, mẫu thân, con nhớ mọi người.
Nhìn bức tường phong ấn, lập lòe ánh xanh ngoài cửa,Tiểu Điệp vung tay một cái, bức tường phong ấn của Hoắc Dĩnh liền biến mất.
Tiểu Điệp khẽ nhoẽn miệng cười. Có nên nói trong cái rủi có cái may hay không. Cũng nhờ cái tính ngu ngơ của Tiểu Điệp kia nên kết giới này được dựng lên khá là yếu. Cũng nhờ vậy, hiện tại nàng mới có thể phá nó một cách dễ dàng không tốn sức lực.