Máu tươi từ chiếc cổ Đức phi phun đầy vào mặt Tiểu Điệp, làm ướt đỏ một vòng xung quanh. Nàng không ghê tởm ngược lại trên môi từ từ nở nụ cười thỏa mãn. Cảm giác bẻ đi cái cổ đó thật là thích thú, tiếng rắc vang lên nghe thật vui tai.
Tiểu Điệp hờ hững nhìn thi thể Đức phi lại quay sang phía Hoắc Dĩnh, đôi mắt nàng hoang dại như mãnh thú đang khát máu. Nàng tiến tới gần hắn miệng không ngừng lẩm bẩm: Máu, máu, ta muốn nhìn thêm máu.
Hoắc Dĩnh ngồi bất động trợn to mắt nhìn nàng. Cái người trước mặt hắn rõ ràng là Nhạc tỷ, nhưng đôi mắt kia lại quá cuồng dại, quá hoang dã khiến hắn sợ hãi. Nhạc tỷ mạnh mẽ nhưng hiền lành, người luôn tỏ ta lạnh lùng nhưng thực chất lại có trái tim ấm áp hơn ai hết biến mất rồi. Đây là quỷ dữ, một con quỷ với mái tóc trắng cùng cặp mặt đỏ khát máu.
Tiểu Bạch Lang vì trận pháp làm cho hôn mê hiện tại mới dần tỉnh lại, nó ở trong túi áo Tiểu Điệp nhìn thấy sắc mặt sợ hãi của Hoắc Dĩnh thì cảm thấy nghi hoặc liền nhìn lên góc mặt Tiểu Điệp.
Tức thì, sát khí trên người Tiểu Điệp khiến cho nó xù lông lên cảnh giác, trong cổ họng không ngừng vang lên: " grừ... grừ..."
Tiểu Điệp giơ bàn tay lạnh lẽo nhuốm đầy máu hướng về phía Hoắc Dĩnh, trong đầu tiếp tục gào thét: Máu, máu, ta muốn máu, nhiều hơn nữa.
Hoắc Dĩnh nhìn nàng, vừa sợ hãi, vừa vui mừng, nhưng lại càng đau lòng. Hắn nhìn ánh mắt ngây dại của Tiểu Điệp mà lòng đau nhói, yếu ớt hỏi: "Nhạc tỷ, tỷ không nhận ra Tiểu Dĩnh sao?"
Tiểu Bạch Lang cảm thấy không ổn, bay ra chắn trước mặt Hoắc Dĩnh, dùng hết sức cắn vào tay Tiểu Điệp. Tiểu Điệp vẫn như cũ, sắc mặt không cảm xúc ngoài đôi mắt điên cuồng khát máu ra, nàng hoàn toàn không nhận ra ai. Nàng mạnh bạo vung tay một cái, đem Tiểu Bạch Lang đang cắn vào tay ném thẳng vào vách tường, sau đó lại tiếp tục hướng về phía Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh khóc vô cùng thương tâm, vừa lắc đầu vừa nói: "Không phải, Nhạc tỷ không phải là người như vậy. Ngươi không phải Nhạc tỷ."
Khi bàn tay Tiểu Điệp đặt lên cổ Hoắc Dĩnh, bàn tay nàng bỗng khựng lại. Nàng vẫn như cũ, muốn bẻ gãy cái cổ cứng cáp của nam nhân trước mặt này, muốn nhìn thấy máu tươi từ cái cổ này phun ra để thỏa mãn khoái cảm. Nhưng khi nhìn hắn nước mắt đầy mặt, nàng lại không thể xuống tay. Trái tim nàng trong vô thức nhói lên từng hồi, bảo rằng nàng không thể giết người này, nếu không nhất định sẽ hối hận.
Bất chợt Tiểu Điệp ôm lấy đầu mình đau đớn lùi ra phía sau, như bị gì đó kích thích gống lên: "Ta muốn thấy máu, ta muốn thấy máu." Tay nàng bấu chặt vào đầu
như cố gắng xé toạc nó ra, trong con ngươi đỏ thẳm thỉnh thoảng lóe lên một chút lý trí. Nàng bị cơn đau đầu hành hạ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thân thể điên loạn lăn lộn dưới đất. Tiểu Điệp chính là dùng lý trí cùng với tình cảm cuối cùng của mình để khống chế con quỷ không tên trong người nàng. Sự khát máu cùng với tình cảm nàng dành cho Hoắc Dĩnh đang đấu tranh với nhau khiến cho đầu nàng như muốn vỡ ra.
Một lát sau Tiểu Điệp bỗng lảo đảo đứng dậy, nàng như một xác không hồn chậm rãi đi về phía Hoắc Dĩnh. Nàng đứng đối diện với hắn, nhìn hắn, nhẹ mỉm cười. Nàng đặt lên môi hắn một nụ hôn lạnh lẽo đầy máu tanh, rồi nói: "Vĩnh biệt!"
Không gian nhất thời như bị đóng băng hãm sâu vào trong im lặng, nuốt chửng tất cả cảm xúc của Hoắc Dĩnh khiến hắn bất động.
Điều duy nhất nàng có thể làm cho hắn chính là tránh xa hắn, mang con quỷ trong người nàng đi càng xa càng tốt. Đầu óc nàng lại lần nữa mơ hồ, dường như không nhận ra Hoắc Dĩnh nữa, nhưng nàng biết, người này là người nàng rất yêu tuyệt đối không thể xuống tay.
Tiểu Điệp như con mãnh thú vội lao ra ngoài, như sợ cái gì đó, đồng thời như muốn bảo vệ thứ gì đó. Nàng vừa chạy vừa hướng về phía bầu trời rộng lớn ngẩng đầu lên cười bi thương, sau đó vang lên một tiếng cười quỷ dị đòi máu.
Khi nàng băng qua cánh rừng từ vòng cổ của nàng lóe lên ánh sáng tím yếu ớt rồi vụt tắt.
Tiểu Bạch Lang bị đập mạnh vào vách tường đang lồm cồm bò dậy thì nàng đã đi mất. Nhìn thấy tay chân Hoắc Dĩnh bị trói, nó bay đến cắn dây thừng để thả hắn ra.
Hoắc Dĩnh được cởi trói ngã phịch xuống đất, một màn trước mắt khiến hắn vẫn còn bàng hoàng.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập của hai người, Tiểu Bạch Lang đôi tai trắng nhỏ vểnh lên nhúc nhích nghe ngóng. Tiếng bước chân ngày càng gần, không những không làm kinh động đến Tiểu Bạch Lang mà còn khiến nó xuất hiện vẻ mong chờ.