"Tâm ma công tâm?" Lôi Phong nhắc lại lời nội hắn vừa nói sau đó lắc đầu tỏ ý chưa từng nghe qua.
Lão bà bà từ tốn giải thích: "Con người ta dù tốt hay xấu đều có hai phần, phần trắng và phần đen. Những người xấu thì thường có phần đen lớn hơn và người tốt thì ngược lại."
"Tức phần trắng sẽ lớn hơn?"
"Đúng"
Lão bà bà lại tiếp: "Nhưng hai phần này dù thế nào thì vẫn luôn tồn tại song song. Nếu một trong hai bị tổn hại dẫn đến mất cân bằng thì sẽ bị Tâm ma công tâm hoặc điên điên khùng khùng."
"Bị tổn hại?" Lôi Phong ngây ngốc vẫn ù ù cạc cạc không hiểu. Làm thế nào để tổn hại, hai cái phần trắng đen kia vốn chỉ là tiềm thức của con người làm như thế nào lại có thể tác động dẫn đến tổn hại. Hắn càng nghe càng không hiểu.
Lão bà bà lườm đứa cháu ngốc của bà một cái tiếp tục giải thích: "Tâm ma là cái phần ẩn sâu nhất trong tiềm thức con người, được hình thành do sự đối nghịch của phần trắng và phần đen. Những người nắm sức mạnh càng lớn thì tâm ma càng lớn, những người bìn thường tâm ma gần như bằng không. Khi một người tính mạng bị đe dọa đứng gần cái chết, hoặc tà ý muốn giết một người nào đó quá mạnh sẽ làm cho phần đen lớn hơn phần trắng quá mức giới hạn, dẫn đến tâm ma trỗi dậy, chiếm lấy trái tim, tàn sát bừa bãi. Hơn nữa, sức mạnh của tâm ma không giống như người bình thường, nếu chúng ta sử dụng bảy tám phần công lực thì tâm ma công phát sẽ sử dụng đến mười phần công lực, dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, nội tạng bị vỡ nát."
Lão bà bà ngưng, nhìn đứa cháu ngốc của mình tỏ ý đã hiểu chưa, sau đó tiếp: "Vì vậy chúng ta phải mau chóng chế ngự lại tâm ma của Tiểu Điệp, nếu không nha đầu đó nhất định sẽ bị đứt đoạn kinh mạch mà chết."
Lúc này Lôi Phong mới hiểu hắn cần phải làm gì. Nhưng còn một chuyện hắn thật không hiểu, tại sao Hoắc Dĩnh luôn gọi Tiểu Điệp là Nhạc Nhạc tỷ, lẽ nào...
Lôi Phong chưa kịp hỏi, lão bà bà đã hướng hắn ra lệnh: "Lát ta giải trận pháp, thừa lúc ta chường nha đầu đó một cái, con nhanh chóng dùng thuật ngũ hành trói nha đầu đó lại,
ta sẽ nhanh chóng tái phong ấn."
Tiểu Điệp bị nhốt trong trận pháp không ngừng điên loạn dùng nội lực của mình để phá. Đúng như lão bà bà nói, nàng vì dùng hết mười phần công lực khiến cho lục phũ ngũ tạng bị tàn phá, trên khóe môi xuất hiện vết máu.
Đang lúc Hoắc Dĩnh không ngừng chạy xung quanh kinh hô: "Nhạc tỷ, Nhạc tỷ", lão bà bà nhanh chóng phá trận pháp, một chưởng hướng về phía Tiểu Điệp. Tiểu Điệp vì một chưởng này lùi ra sau vài bước, phun ra ngụm máu tươi, đang lúc gào lên định phản công thì lại bị Lôi Phong thi triển thuật ngũ hành trói lại. Lão bà bà liền như chớp xẹt tới đối diện nàng, bàn tay già nua đầy nếp nhăn của bà để lên trán nàng niệm chú, sau đó nhét cho nàng uống một viên thuốc.
Cả quá trình xảy ra vô cùng nhanh chóng, khiến mọi người xung quanh đều ngây ngốc. Không ai thấy được lão bà bà làm những động tác gì, chỉ thấy thân ảnh của bà tới trước mặt Tiểu Điệp sau đó nàng thét lên một tiếng đau lớn. Nội lực của nàng mạnh mẽ trào ra như một cơn gió mạnh đẩy lùi mọi thứ xung quanh sau đó đột ngột dừng lại, mọi thứ vốn đang bay tán loạn trong không trung lần lượt rớt xuống. Xung quanh lại trở thành một mảng yên tĩnh.
Tiểu Điệp trong tư thế bị trói đầu nặng nề gục xuống, hai mắt nhắm nghiền chìm vào hôn mê, mái tóc trắng của nàng dần đen trở lại chỉ trừ lại một nhúm vài sợi tóc trắng như cũ.
Hai vợ chồng thiếu phụ nọ nhìn Tiểu Điệp không nén nổi sợ hãi, e dè hỏi: "Thế nào, mọi việc xong rồi chứ?"
Lão bà bà không nói gì, chỉ gật gật đầu ý mọi chuyện đã ổn thỏa.
Lúc này hai người kia mới thở phào ra nhẹ nhõm. Em bé trong tay bọn họ cũng ngoan ngoãn ngủ say.