Được gặp lại Nhã Ái là điều nàng không tưởng, mặc dù Lãnh Tâm có kể lại rằng trước kia đã từng được nàng cứu giúp như thế nào nhưng nàng quả thật không nhớ, nàng có thể nhìn thấy được sự thất vọng tràn trề trong mắt y.
Đối với sự xa lạ của Tiểu Điệp khiến cho Lãnh Tâm có cảm giác như mình đã nhận lầm người. Mặc dù người trước mặt này có chút thay đổi, hơn nữa còn là Thiên thuật không giống như là một cái Phế Thuật trước kia, nhưng hắn vẫn chắc rằng đó là tỷ ấy. Hơn nữa thuật Thấu Nhãn của Lãnh Tâm được luyện cao hơn một bậc, có thể nhìn thấy luôn cả phong ấn được đặt trên người Tiểu Điệp. Lãnh Tâm từ đó cũng nhận ra được nguyên nhân vì sao lúc trước hắn không thể thấy được mạch ngũ hành của tỷ ấy.
Lãnh Tâm có nói với Tiểu Điệp về mấy cái phong ấn, Tiểu Điệp chỉ cười rồi nói "Cảm tạ, ta có biết".
Mấy cái phong ấn này sư phụ nàng có từng nói với nàng, là do nàng chưa sử dụng thuần thục mạch ngũ hành nên mới phải phong ấn một phần lại. Sở dĩ như vậy là do lúc luyện mạch ngũ hành, mặc dù nàng là Thiên Thuật nhưng công lực rõ ràng là vô cùng yếu, nàng hỏi sư phụ nguyên nhân tại sao thì được bảo là do phong ấn.
Lãnh Tâm tưởng Tiểu Điệp biết rõ về mấy cái phong ấn nên cũng không nói gì thêm.
Hai người Nhã Ái cùng Lãnh Tâm cũng có việc riêng của họ nên chỉ hàn thuyên thêm vài ba câu thì hai người bọn họ phải rời khỏi, hẹn khi khác gặp lại.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời khỏi hẳn nàng tự hỏi, nên làm gì tiếp đây?
Người xấu cũng đã bị bọn họ hành cho tơi tả, thôi thì nàng tiếp tục du ngoạn tìm lại ký ức của mình vậy.
Tiểu Điệp cứ thế vui vẻ tiếp tục lên đường. Tiếng bước chân nàng bạch bạch vang lên thì phía sau cũng có tiếng bạch bạch vang lên. Nàng khựng lại, tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại. Nàng không để ý lại tiếp tục nhấc gót, tiếng bước chân phía sau nàng lại vang lên. Nàng lần nữa dừng lại, người đằng sau cũng dừng lại. Tiểu Điệp cứ bước rồi dừng, bước rồi dừng, người phía sau nàng cũng bước rồi dừng theo nàng.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, Tiểu Điệp quay mặt lại xem rốt cuộc là ai đang đi theo nàng. Do Hoắc Dĩnh cao hơn nàng gần một cái đầu nên Tiểu Điệp phải ngước cổ lên mới có thể thấy rõ mặt hắn.
A, là tiểu ngốc tử ban nãy.
Hoắc Dĩnh cũng đứng yên ngước mặt xuống nhìn nàng cười ngây ngô.
Tiểu Điệp cảm thấy tim mình đập mạnh vội lùi ra sau hai bước nở nụ cười cứng nhắc: "Khụ, vị công tử này, sao lại đi theo ta?"
Hoắc Dĩnh không nói gì chỉ không ngừng nhìn nàng rồi cười.
Tiểu Điệp vì nụ cười của Hoắc Dĩnh khiến cho ngượng mà muốn bùng nổ. Trời ạ, ta biết huynh đài đây cười đẹp rồi, đừng có liên tục nhìn ta mà cười được hay không? Thật khiến cho người khác lúng túng, cảm giác không biết phải làm sao.
Nàng phất phất tay tỏ vẻ bất lực: "Thôi sao cũng được."
Tiểu Điệp lại tiếp tục đi, sau khi đi một đoạn đường khá xa, tiếng bước chân theo sau nàng vẫn vang lên đều đều không có dấu hiệu là sẽ dừng lại hay đi hướng khác. Nàng lại lần nữa khựng lại, quay ra sau hỏi: "Huynh không về nhà sao?"
Hoắc Dĩnh vì Tiểu Điệp dừng lại đột ngột nên xém nữa đụng phải nàng, nghe nàng hỏi hắn nghiêm túc trả lời: "Không muốn."
"Vì sao?"
"Mọi người đều bảo ta là đồ ngu ngốc không chơi với ta, hơn nữa ánh mắt họ nhìn ta khiến ta không thích."
Ánh mắt khiến không thích, không lẽ là họ khinh thường huynh ấy?
"Còn cha mẹ thì sao? Huynh không sợ họ lo lắng à?"
Hoắc Dĩnh nghiêm túc suy nghĩ sau đó lại lắc đầu: "Không đâu, họ đều mất cả rồi."
Nghe tới cha mẹ đều mất, tâm trạng Tiểu Điệp phút chốc chùn xuống. Huynh ấy là ngốc tử, hơn nữa còn bị người khác khi dễ mà không có cha mẹ bên cạnh, nếu đã không vui vẻ gì vậy thì về đó làm gì. Tiểu Điệp nhanh chóng vì lời nói của Hoắc Dĩnh mà làm cho mềm lòng. Thôi vậy!
"Huynh có muốn đi theo ta không?"
Đôi mắt trong suốt vẫn luôn quan sát nàng trở nên mừng rỡ, hắn lập tức gật đầu: "Muốn."
Dù sao nàng đi một mình cũng buồn chán, có thêm một người bên cạnh cũng không vấn đề gì.
Đến tối bọn họ đã đi ra khỏi cổng thành, hiện tại họ đang ở giữa rừng. Trùng hợp nay là đêm không trăng, ngoài trời hoàn toàn tối mịt, ngay cả ngón tay nàng để ra ở trước mặt cũng không thể thấy rõ. Biết rằng đi tiếp cũng không thể được nên nàng dừng chân lại tại một hang núi.
Trong núi ánh lửa đốt lên cháy bập bùng, Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh thuần thục bắt cá, làm sạch cá sau đó xiên qua cá nghiêm túc nướng thì không khỏi trợn mắt: "Tiểu ngốc tử, huynh sao làm được hay vậy?" Ngay cả nàng là một người bình thường cũng không thể nào thuần thục như hắn.
Hoắc Dĩnh ở trong binh doanh xuyên suốt nên những việc này vô cùng quen thuộc, nhưng hiện tại hắn lại bị ngây ngốc nên mọi việc hắn làm cũng đều do thói quen mà hình thành nên phản xạ.
Được khen trong lòng thầm vui vẻ, Hoắc Dĩnh cầm xâu cá mà lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không biết, ta chỉ là làm thôi."
Chỉ là làm thôi? Chỉ là làm thôi mà có thể nhanh đến như vậy, làm tốt đến thế? Đổi lại là nàng, chỉ là làm thôi chắc con cá sẽ bị nát một nửa, còn ăn được là cảm ơn trời phật rồi. Thật là mất mặt mà, nàng ngay cả một tiểu ngốc tử cũng không bằng.
Tiểu Điệp lại tiếp tục hỏi: "Tiểu ngốc tử, huynh trước đây làm công việc gì?" Không phải là bán cá chứ? Nghĩ đến dáng vẻ Hoắc Dĩnh ngồi bán cá ngoài chợ nàng không khỏi phì cười. Quả nhiên không hợp chút nào.
Hoắc Dĩnh đột nhiên phồng má không trả lời nàng. Tiểu Điệp không hiểu gì liền ngẩn ra.
"Sao vậy?" Không phải đang vui vẻ sao, sao bỗng dưng xụ mặt rồi?
"Đừng có gọi ta là tiểu ngốc tử, ta không có ngu ngốc." Xâu cá bị Hoắc Dĩnh lắc tứ tung trong lửa ý chỉ hắn đang bất mãn, đang không vui.
Nhìn con cá sắp bị Hoắc Dĩnh làm cho khét đen Tiểu Điệp đau lòng nói: "Được rồi, được rồi, vậy huynh muốn ta gọi huynh là gì?" Người này tên là Lý Hoắc Dĩnh, không lẽ muốn nàng kêu là Dĩnh ca ca? Dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn nàng, kêu vậy cũng không có vấn đề gì.
"Tiểu Dĩnh"
"Tiểu Dĩnh?" Tiểu Điệp tưởng mình nghe lầm hỏi lại.
Hoắc Dĩnh gật đầu tỏ ý nàng không nghe lầm.
"Nếu ta không muốn thì sao?"
Hoắc Dĩnh nhíu chân mày, con cá lại được đưa vô lửa tiếp tục 'nướng'.
Đây có thể được coi là uy hiếp không? Thật không ngờ nàng lại bị một ngốc tử uy hiếp, là uy hiếp đó! Nàng đầu hàng thỏa hiệp nói: "Được rồi, Tiểu Dĩnh thì Tiểu Dĩnh, huynh đem con cá khỏi lửa đi". Nàng không muốn tối nay phải nhịn đói đâu.
Ai ngờ Hoắc Dĩnh không lấy con cá ra mà lại đưa thêm một yêu cầu: "Ta muốn kêu tỷ là Nhạc tỷ."
Tiểu Điệp trợn mắt nói: "Nhưng ta không phải tên Nhạc, ta tên Tô Dã Điệp." Hơn nữa ta nhỏ tuổi hơn ngươi nga, tỷ cái gì mà tỷ.
Hoắc Dĩnh lập tức lấy con cá đưa sâu vô ngọn lửa hơn nữa, Tiểu Điệp thấy vậy đành đầu hàng nói: "Được rồi, Nhạc tỷ thì Nhạc tỷ", đừng có mà lấy con cá của ta đem đi 'hành' nó nữa, nàng nhìn mà thật đau lòng. Tối nay xác định nàng ăn cá khét rồi, mong là đừng khét nhiều quá.
Hoắc Dĩnh vẻ mặt thỏa mãn lấy con cá ra đưa cho nàng một con mình một con. Tiểu Điệp lấy con cá lườm Hoắc Dĩnh một cái: "Sau này ai dám nói huynh ngốc ta nhất định cắt lưỡi người đó". Rõ ràng cáo già hết sức, ngốc chỗ nào mà ngốc. Cũng may con cá chưa có khét.
Hoắc Dĩnh khinh thường nhìn Tiểu Điệp: "Ta đã bảo là ta không có ngốc."
Tiểu Điệp đang ăn cá nghe xong xém bị mắc nghẹn, khụ, khụ,... Ở đây ngốc tử đều lém lỉnh như vậy hay sao?
Nàng hắng hắng giọng sau đó hỏi: "Sao lại muốn ta kêu là Tiểu Dĩnh."
Hoắc Dĩnh vừa ăn vừa quệt cái miệng bóng lưỡng của mình chậm rãi nói: "Hình như trước kia có một người kêu ta là Tiểu Dĩnh, ta thích được kêu như vậy.'
"Là cái người gọi là Nhạc tỷ?"
Hoắc
Dĩnh nghiên đầu suy nghĩ thật lâu sao mới trả lời: "Hình như vậy."
"Sao lại là hình như?" Tiểu Điệp nghe xong cảm thấy kỳ quặc.
"Do ta không nhớ rõ mặt người ấy. Ta cũng không biết vì sao, có lẽ do ta bị ngốc đi... nên quên mất."
Âm thanh Hoắc Dĩnh trầm dần, Hoắc Dĩnh tự nhận mình bị ngốc liền lập tức quay sang nhìn Tiểu Điệp. Vị tỷ tỷ này sẽ không chê hắn ngu ngốc mà bỏ mặc hắn chứ? Nhưng Tiểu Điệp không có tỏ thái độ gì, nàng chỉ nghiêm túc "À" một tiếng, tỏ ý mình đã biết.
Hóa ra người này giống nàng, cũng có một người bị quên mất nhưng trong tiềm thức dường như lại không muốn quên.
Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh mỉm cười: "Chúng ta xem ra cũng có vài chuyện giống nhau."
Cảm thấy Tiểu Điệp không chê cười hắn, Hoắc Dĩnh cảm thấy an tâm, đồng thười cảm thấy thích vị tỷ tỷ này hơn.
Sau khi ăn xong thì chính là đi ngủ. Đang trong cơn mơ màng, Tiểu Điệp bỗng nghe tiếng bước chân rầm rầm ở dưới đất vọng lên khiến nàng bừng tỉnh. Tiểu Điệp áp tai xuống đất gần hơn, tiếng bước chân vang lên càng rõ ràng, đoán chừng có khoảng bốn năm người.
Nàng vội bật người dậy, kêu lay gọi Hoắc Dĩnh: "Tiểu ngốc tử, dậy, dậy."
Hoắc Dĩnh trong cơn mơ màng khẽ lầm bầm: "Tiểu Dĩnh, không phải tiểu ngốc tử."
Nàng chịu thua người này luôn, đến ngay cả ngủ cũng có thể đôi co với nàng.
"Tiểu Dĩnh, dậy!"
Lúc này Hoắc Dĩnh mới ngồi dậy, hai tay dụi dụi mắt, lèm nhèm nói: "Có chuyện gì vậy Nhạc tỷ?"
Tiểu Điệp vỗ vai Hoắc Dĩnh nhỏ giọng nói: "Đi theo ta."
Mặc dù không hiểu gì nhưng Hoắc Dĩnh vẫn ngoan ngoãn làm theo. Tiểu Điệp niệm chú, sử dụng nước mà bọn họ vừa lấy được dập tắt ngọn lửa, sau đó kéo Hoắc Dĩnh đi ra khỏi hang. Cả hai nấp gọn trong một lùm cây, Hoắc Dĩnh định lên tiếng thì bị Tiểu Điệp bịt miệng lại, nàng giơ tay lên miệng ý chỉ im lặng, Hoắc Dĩnh liền ngoan ngoãn làm theo.
Từ trong bóng đêm dần xuất hiện năm bóng người, bốn nam nhân và một nữ nhân. Người nữ nhân bị một tên mạnh bạo ném xuống đám cỏ, đè xuống dưới thân của hắn.
Không phải chứ, bọn họ định tại đây diễn cung đồ sống à.
"Họ đang làm gì vậy?" Giọng Hoắc Dĩnh ngây thơ vang lên.
Tiểu Điệp bị hắn làm cho nghẹn nước miếng, nàng ngước mặt lên trời ai oán. Trời ạ, nàng nên giải thích thế nào đây? Sắc mặt Tiểu Điệp nổi lên một tầng phím hồng.
"Khụ... khụ... có lẽ là vật lộn đi."
"Ồ, ra vậy, nhưng mà nữ nhân kia bị hắn ta vật đến la oai oái mà vẫn không buông ra, hắn ta là người xấu."
Tiểu Điệp chịu hết nổi rồi lấy tay bịt mắt Hoắc Dĩnh lại. Hoắc Dĩnh đột nhiên tầm mắt bị tối đen liền kháng nghị: "Sao lại bịt mắt ta?"
Tiểu Điệp giọng mất tự nhiên mà đe dọa: "Im lặng, nhắm mắt lại!"
Hoắc Dĩnh kháng nghị phồng má nhưng mắt vẫn làm theo mà nhắm lại.
Tiểu Điệp hài lòng vỗ đầu Hoắc Dĩnh một cái: "Ngoan, ngồi yên đây chờ ta, lát ta quay lại."
Thấy Hoắc Dĩnh ngoan ngoãn làm theo, Tiểu Điệp điểm nhẹ gót chân bay qua lùm cây khác, chỗ này nàng dễ quan sát hơn.
Bốn tên đều trạc tuổi trung niên, mặt mày thì khỏi nói, chỉ nhìn cô nương kia thôi mà chảy nước miếng đến nổi ướt cả mặt trông kinh tởm hết sức. Giá như có Lãnh Tâm ở đây thì tốt rồi, có thể biết được bọn chúng Thiên Thuật thứ mấy. Mạch ngũ hành nàng sử dụng chưa thuần thục lắm, đành đánh nhanh rút gọn vậy.
Tiểu Điệp cầm bình nước trong tay lắc lắc, cũng may là có đem theo cái này. Nàng nở nụ cười khẽ niệm: "Băng đao, triển!"
Lập tức bình nước vừa được nàng mở ra liền biến thành bốn cột băng phóng tới bọn người kia.
Tiếng phập, phập, phập lần lượt vang lên bốn tên kia liền lập tức ngã vật ra xuống đất. Mỗi tên đều bị cột băng cắm trúng ngay tim mà dẫn đến tử vong. Tiểu Điệp vui vẻ từ trong lùm cây phóng ra, hướng Hoắc Dĩnh hô lên: "Xong rồi, ra đi tiểu ngốc tử."
Hoắc Dĩnh cũng trong lùm cây phóng ra, nhìn Tiểu Điệp bĩu môi: "Là Tiểu Dĩnh, tỷ thật ngốc, nói mãi mà vẫn không nhớ."
Tiểu Điệp bị chỉnh thì trợn to mắt ếch nhìn vẻ mặt Hoắc Dĩnh bất lực như muốn nói là: Không ngờ trên đời này lại có người ngốc hơn cả hắn, thật hết cách. Cái tên này... thật khiến người ta khó ưa mà.
Vị cô nương kia dưới sự xuất hiện của Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh thì vô cùng kinh ngạc. Nàng ta luống cuống lấy phần áo bị xé nát của mình cố gắng che phần da thịt lộ ra, giọng nói yếu ớt: "Đa tạ các vị đã cứu tiểu nữ, nếu không thì... ", nói được vài tiếng thì nàng ta đã khóc nấc lên.
Tiểu Điệp vội xua tay nói "không sao, không sao", lúc này nàng mới phát hiện Hoắc Dĩnh vậy mà nhìn vị cô nương kia chằm chằm. Tiểu cô nương kia đẹp vậy sao? Nàng không hiểu sao đột nhiên tim có cảm giác khó chịu. Hoắc Dĩnh bên cạnh không biết tâm tư của nàng, chỉ biết thẳng như ruột ngựa nói: "Cô nương, ngươi mặc đồ thật mát." Hắn còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ: mặc vầy có lẽ dễ vật lộn hơn.
Vị cô nương kia bị Hoắc Dĩnh nói đến đỏ cả mang tai, vội luống cuống tìm kiếm vải để che thêm.
Tiểu Điệp đứng chết trân, nàng cũng bị làm cho ngượng mà quát lên: "Tiểu Dĩnh nhắm mắt lại!"
Hoắc Dĩnh lập tức nhắm mắt lại miệng nở nụ cười toe toét. Nhạc tỷ rốt cuộc cũng gọi hắn là Tiểu Dĩnh, cũng không đến nỗi ngốc hơn hắn nhiều.
"Cô nương, ngươi tại sao lại bị bốn tên kia bắt vậy?" Tiểu Điệp không thèm quan tâm đến người nào đó nữa, quay sang vị cô nương hỏi.
Cô nương nghe Tiểu Điệp hỏi thì xúc động, nước mắt lại chực trào ra, uất ức kể: "Chuyện là... "
Tiểu Điệp vừa nghe ánh mắt vừa nhìn lung tung, vô tình nhìn chỗ mấy xác chết thì ngẩn người, lập tức gấp gáp hỏi: "Lúc nãy có bao nhiêu tên?"
Nàng ta không hiểu gì nhưng cũng thành thật đáp: "Bốn tên."
Tay Tiểu Điệp chỉ vào mấy cái xác, vị cô nương kia nhìn theo thì cũng trợn to mắt kinh ngạc.
Thế sao lại chỉ có ba cái xác?