Tiểu Điệp lắc lắc đầu, xua tan cái mớ bòng bong trong đầu, lững thững đi xuống phòng bếp. Đối diện với bếp trưởng, Tiểu Điệp trố mắt cảm thán: "Thân thể nuôi dưỡng tốt thật." Có cảm giác rằng khi giặc đánh tới, người này lăn đảm bảo còn nhanh hơn chạy.
Tiểu Điệp thu lại ánh mắt sỗ sàng của mình, đằng hắng giọng rồi nói: "Cảm phiền nấu hai khẩu phần ăn gồm hai mặn một nhạt, nấu xong đem lên phòng cuối phía tây. Đa tạ."
"Có ngay"
Ngay lập tức, bếp trưởng một tay lấy thức ăn không rõ là gì tung lên không trung, cánh tay còn lại dài ra biến thành cây dao sắt nhọn. Tiếng "Xẹt xẹt" vang lên, thức ăn cứ thế lần lượt bị cắt nhỏ, vết cắt sắc bén, độ lớn nhỏ đều nhau không lệch một li.
Tiếp đó hai tiếng "Bịch bịch" vang lên, thức ăn rớt xuống, sắp xếp ngay ngắn đúng từng loại. Bếp trưởng lại lấy tay đao quét ngang mặt bàn, thức ăn bị quét rớt lộp bộp vào chảo kế bên. Phút chốc, cánh tay biến lại bình thường, nhanh nhạy cầm chiếc chảo đảo đều trên lửa nóng. Mọi động tác đều nhanh chóng dứt khoát, không một chút dư thừa. Tiểu Điệp lại lần nữa bị kinh động, không ngừng thốt lên "Wao wao".
Siêu phàm, đúng vậy đây chính là siêu phàm.
Người ở đây có vẻ như ai cũng biết biến hình thì phải. Nếu vậy Lãnh Tâm, đệ ấy thì sao?
Nghĩ là làm, Tiểu Điệp lại xoay người chạy ngược lên phòng. Nhưng khi đến cửa phòng mới chợt nhớ lúc nãy nàng đã bảo Lãnh Tâm đi nghỉ, chắc là đệ ấy ngủ rồi.
Cánh cửa khẽ mở ra dường như sợ người bên trong bị kinh động, Tiểu Điệp rón rén bước vào. Nhìn về phía giường, thấy Lãnh Tâm đúng là đã ngủ, hơi thở đều đều, không nhẫn tâm đánh thức Lãnh Tâm dậy, Tiểu Điệp lại rón rén đi ra ngoài.
Nàng vừa xoay người thì tiếng nói phía bên giường vang lên: "Tỷ..."
Tiểu Điệp chột dạ, cười khan: "Xin lỗi, tỷ làm đệ thức giấc sao?"
Lãnh Tâm lắc lắc đầu, cậu tựa người ngồi dậy, dáng vẻ ngập ngừng, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Tên tỷ?"
Bởi vì tiếng Lãnh Tâm rất nhỏ Tiểu Điệp không nghe rõ liền ngớ người ra hỏi lại: "Sao?"
Lãnh Tâm hơi mím môi, đầu hơi cúi xuống dường như
là xấu hổ, cậu lập lại câu hỏi, lần này âm lượng lớn hơn một chút: "Đệ chưa biết tên tỷ"
Lần này câu hỏi được nàng nghe khá rõ, Tiểu Điệp cười đáp: "Tỷ tên Tô Dã Điệp."
"Điệp tỷ... đa tạ" Nói rồi Lãnh Tâm lại càng cúi đầu sát xuống hơn nữa. Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cậu nhóc, Tiểu Điệp không ngăn nổi bàn thân bước lại xoa xoa cái đầu kia.
Tiểu Điệp cười hì hì " Không cần khách sáo!"
"Tỷ thật kì lạ"
Bàn tay để trên đầu Lãnh Tâm khẽ khựng lại "Kì lạ?"
Lãnh Tâm gật gật đầu: "Đúng vậy"
Cậu ngập ngừng sau đó lại nói tiếp: "Tỷ là Phế Thuật nhưng lại rất hòa đồng thân thiện, nhìn dáng vẻ của tỷ thì chắc là rất được chủ nhân cưng chiều mặc dù có hơi kì quái, thường những người như thế họ rất kiêu căng và xem thường những Phế Thuật bị thất sủng như bọn đệ, nhưng tỷ lại khác, tỷ không những không khinh bỉ mà còn giúp đệ thoát khỏi tay bọn chủ nhân không lương tâm kia. Có lúc đệ cảm giác như tỷ từ thế giới khác đến vậy."
Bất chợt một Lãnh Tâm ít nói lại có thể xổ ra một tràn như thế, nhất thời khiến cho Tiểu Điệp bị sững người. Nhưng mà ngại quá, hai mươi viên ngọc trai đó không phải của nàng, hắc hắc... Có điều những lời Lãnh Tâm vừa nói cô hơi không tiêu hóa được. Phế Thuật là sao? Chủ nhân là sao? Nàng không hiểu, bởi vì nàng thật sự từ nơi khác xuyên qua. Còn nữa nàng là Phế Thuật sao? Phế Thuật là gì? Ngàn dấu chấm hỏi cứ thế lần lượt hiện lên đầu Tiểu Điệp khiến nàng rối tung rối mù cả lên.