Tiếng chuông không biết từ đâu chậm rãi vang lên từng hồi, từng hồi. Tiếng chuông ban đầu cực nhỏ sau đó lan ra, lớn dần, lớn dần.
Xen lẫn trong tiếng chuông có một giọng nói, nhưng giọng nói lại cực kỳ mơ hồ.
Hoắc Dĩnh không thể nào nghe rõ giọng nói đó nói gì.
Hắn cố gắng lắng nghe, rốt cuộc cũng nghe thấy. Giọng nói đó nói là: "Nhạc tỷ ghét Hoắc Dĩnh, vĩnh viễn ghét Hoắc Dĩnh, đời đời kiếp kiếp ghét Hoắc Dĩnh."
"Không, không" Hắn không tin, không tin.
Hoắc Dĩnh ôm lấy đầu mình điên cuồng lắc đầu. Nhưng giọng nói kia chính là không ngừng vờn quanh tâm trí hắn.
Cuối cùng, Hoắc Dĩnh vừa gào vừa bừng tỉnh. Hắn mở mắt, ánh mắt mơ hồ ngơ ngác nhìn xung quanh.
Hiện tại trời vẫn còn tối, trong phòng chỉ có mình Hoắc Dĩnh. Ngay cả cửa sổ vẫn khép kín, không có dấu hiệu là có người đã vào.
Tiếng chuông lẫn tiếng nói ban nãy, là do hắn nằm mơ sao?
Hoắc Dĩnh bởi vì dư âm tiếng nói trong đầu mà không thể nào ngủ tiếp. Mãi đến gần trời sáng mới thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là trưa hôm sau.
Hoắc Dĩnh tỉnh dậy bởi vì bị đánh thức bởi bàn tay lành lạnh, hắn không mở mắt mà mơ hồ hỏi: "Nhạc tỷ?"
"Là nô tỳ, Tố An, thưa vương gia." Tố An cẩn thận rút tay mình lại, cung kính đáp.
Lúc này, Hoắc Dĩnh mới cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của bản thân ra nhìn người trước mặt. Nhìn thấy người phía trước quả thật là Tố An, trong lòng hắn có chút mất mát.
Hoắc Dĩnh nhìn Tố An cất giọng khàn khàn vì bị cảm hỏi: "Tố An, hôm qua Nhạc tỷ có đến thăm ta không?"
Tố An lắc đầu, đồng thời đáp: "Không có."
Hôm qua không lẽ tất cả đều là giấc mộng, từ việc Nhạc tỷ đến thăm hắn lẫn việc giọng nói không ngừng vang lên kia.
Hoắc Dĩnh vì vẫn còn cảm nên thức được một lát lại chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cơn đau buốt ở đầu khiến hắn nhíu mày lại.
Đầu hắn, đau quá...
Hiện tại, nếu có Nhạc tỷ bên cạnh thì thật tốt.
Trong cơn mơ màng, hắn nghe thấy giọng nói của nữ nhân, nhưng vì giọng nói này không phải là của Nhạc tỷ nên hắn không quan tâm.
Nhưng bên tai hắn, tiếng chuông kia lại lần nữa vang lên, khiến cho đầu hắn càng lúc càng đau. Giọng nữ nhân kia bên tai hắn mà thì thào: "Nhạc tỷ ghét Hoắc Dĩnh nhất, Nhạc tỷ luôn luôn ghét Hoắc Dĩnh, chưa bao giờ thích Hoắc Dĩnh."
Hoắc Dĩnh mơ hồ, sắc mặt trắng bệch luôn muốn kháng cự với giọng nói. Hắn không ngừng lắc đầu yếu ớt nói "không đâu, không đâu."
Giọng nói kia không ngừng lặp đi lặp lại, từng chút một xâm chiếm lấy tâm trí hắn. Cuối cùng, sắc mặt Hoắc Dĩnh dịu lại, không còn dáng vẻ gì kháng cự nữa. Tiếng chuông cùng giọng nói lúc này mới nhỏ dần, nhỏ dần sau đó dừng hẳn.
Có lẽ giọng nói đó đúng, Nhạc tỷ thật sự vĩnh viễn ghét hắn rồi, vì thế nên hắn sốt đến vậy, tỷ ấy cũng không đến thăm.
Sau khi Hoắc Dĩnh khỏi bệnh, mọi người đều lần lượt ghé qua thăm hắn chỉ riêng Tiểu Điệp là không có.
Nhìn Tố An rời khỏi cửa, Hoắc Dĩnh cầm chiếc đũa không ngừng thọc thọc cái bánh vừa được đem đến. Cái bánh bị thọc đến mức vỡ ra, tất cả nhân bánh đều rớt ra ngoài, đã không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó.
Nghe tiếng mở cửa vừa vang, Hoắc Dĩnh khẩn trương ngẩn đầu lên kêu "Nhạc tỷ" nhưng ngay sau đó lại gục mặt xuống đầy thất vọng. Đó không phải là người hắn muốn.
Lôi Nhạc từ ngoài cửa thướt tha đi vào, nàng ta kéo ghế ra ngồi bên cạnh Hoắc Dĩnh, động tác vô cùng tự nhiên. Nàng ta nhìn Hoắc Dĩnh, vờ như không thấy sự chán ghét trong mắt hắn, dịu dàng nói: "Ngài lúc nào cũng Nhạc tỷ, Nhạc tỷ. Rõ ràng là đang gọi ta nhưng ánh mắt ngài lại nhìn nàng ấy, ngài không sợ ta đau lòng sao?"
Hoắc Dĩnh không nói gì chỉ mím môi, sau đó lại phồng má tỏ vẻ kháng cự.
Lôi Nhạc nhẹ nâng ngón tay chọt má hắn một cái, lại nói tiếp: "Ta là nói, Nhạc tỷ chân chính của ngài là ta, người quan tâm đến ngài cũng là ta. Kẻ thế thân kia, căn bản chưa từng thật sự để ngài trong mắt. Ngài không nên chấp mê bất ngộ nữa, nàng ta vĩnh viễn không thích ngài."
Lời Lôi Nhạc vừa nói ra, từng chữ từng chữ đều đâm thật sâu
vào trong lòng hắn. Hoắc Dĩnh bị nàng ta nói đến mức bản thân thật sự mất kiểm soát, liền không kiên dè mà hất cả chén bánh vào đầu nàng ta.
Chén bánh bị hất, cái bánh dính trên đầu Lôi Nhạc vì chuyển động của nàng ta mà nặng nề rơi xuống. Lôi Nhạc không thể tin Hoắc Dĩnh lại có thể đột ngột hất chén bánh vào đầu nàng ta như vậy. Đôi mắt nàng ta mở to nhìn Hoắc Dĩnh nói không nên lời.
Mãi một lúc sau, đôi môi nàng ta mới run rẩy nói: "Ngài vậy mà lại hất bánh vào đầu ta?"
Hoắc Dĩnh quay mặt sang hướng khác, tỏ vẻ là không nghe thấy.
Lôi Nhạc thật sự bị Hoắc Dĩnh chọc cho tức điên, nàng ta hướng hắn cười lạnh mà nói: "Tính cách ngài khó ưa như vậy, cái thế thân kia vĩnh viễn cũng không thích ngài đâu." Nói rồi, nàng ta không đợi Hoắc Dĩnh phản ứng liền đập bàn đứng dậy đi mất.
Hoắc Dĩnh giật mình, toàn thân đều bất động. Ánh mắt hắn hướng ra cửa chợt ảm đạm.
Ta chỉ là đối với người khác mới như vậy, với Nhạc tỷ ta tuyệt không có.
Hoắc Dĩnh luôn nghĩ rằng Tiểu Điệp không đến thăm hắn nhưng thực ra nàng có đến, chỉ là hắn không biết. Nàng luôn đợi đến đêm, khi mà Hoắc Dĩnh ngủ say nàng mới đến.
Đêm nay cũng vậy, khi nàng đến phòng hắn, Hoắc Dĩnh đã yên ổn ngủ. Nàng đứng bên mép giường hắn, quan sát hắn thật kỹ. Tiểu Điệp muốn, mọi hình ảnh của Hoắc Dĩnh từ mắt, mũi, miệng cho đến lông mi của hắn đều được nàng ghi nhớ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mãi đến khi Tiểu Điệp cảm thấy mình cần phải rời khỏi. Nàng nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán Hoắc Dĩnh, sau đó thì xoay người bước đi.
Về đến phòng, Tiểu Điệp nhanh chóng cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại nội y trắng bên trong. Nàng đang chuẩn bị cởi giày dưới chân ra để đi ngủ thì đột ngột cửa sổ mở toang, hắc y nhân bên ngoài cửa sổ khinh công bay vào.
Nhìn thấy hắc y nhân, Tiểu Điệp giật mình sửng sốt. Nàng không biết bản thân rốt cuộc đã đắc tội ai mà người ta lại phái hắc y nhân đến giết nàng.
Hắc y nhân ánh mắt sắc bén trên tay cầm thanh nhuyễn kiếm bằng vàng, trực tiếp đâm tới người nàng.
Tiểu Điệp bị tấn công, nàng bèn xoay người né qua chỗ khác, mũi kiếm xẹt qua đâm xuyên qua gối. Cái gối bị đâm thủng, toàn bộ vật được nhét bên trong đều rơi ra ngoài.
Tiểu Điệp niệm chú, nhanh chóng lấy lửa của ánh đèn làm thành hỏa đao. Hỏa đao nàng chém đi, hắc y nhân bèn lấy nhuyễn kiếm của hắn ra đỡ. Hỏa khắc kim, tức thì nhuyễn kiếm của hắn ta bị chảy ra. Hắc y nhân vung tay một cái, đẩy lùi Tiểu Điệp một bước, sau đó nhanh chóng nhảy lùi phía ra sau, giãn khoảng cách với nàng.
Tiểu Điệp nhìn hắc y nhân trước mặt, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Hắn rốt cuộc là thuật gia thứ mấy? Thuộc tính ngũ hành hắn điều khiển là gì. Nếu nàng biết, như vậy sẽ dễ dàng hơn trong việc hạ hắn.
Quan trọng nhất, rốt cuộc là ai đã sai hắn tới?