Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Thôi miên


trước sau

Đêm đến, tiếng chuông kia lại lần nữa vang lên.

Tiếng chuông ban đầu nhỏ sau đó lớn dần.

Hoắc Dĩnh đang ngủ say bị tiếng chuông đánh thức, đôi mắt vốn nhắm đột ngột mở trừng ra. Sắc mặt Hoắc Dĩnh trắng bệch, trong mắt lộ ra sự hoảng hốt.

Hắn không muốn nghe tiếng chuông này nữa, ai đó làm ơn dừng nó lại đi, dừng đi.

Hoắc Dĩnh run rẩy đôi môi, đôi mắt trở nên dần mờ đi, không tiêu cự. Vì kháng cự lại tiếng chuông, hai bên thái dương từng giọt mồ hôi liên tục rơi ra khiến cho sắc mặt Hoắc Dĩnh càng thêm tái nhợt. Hắn như con rối, dần không thể kiểm soát thân thể mình. Cái đầu cứng nhắc của Hoắc Dĩnh không ngừng lắc lắc thể hiện sự kiểm soát yếu ớt còn sót lại của bản thân, nước mắt vì sự bất lực không cam tâm mà chảy ra.

Cũng vì tiếng chuông này, hắn đã suýt giết chết Nhạc tỷ.

Cũng vì tiếng chuông này, hắn đã suýt giết đi người hắn yêu nhất.

Dù chưa thành công giết nàng.

Nhưng… hắn đã ra tay rồi.

Sau khi biết sự thật, hắn nhất định sẽ càng bị ghét, nàng nhất định sẽ hận hắn.

“Nhạc tỷ ghét nhất là Hoắc Dĩnh, Nhạc tỷ vĩnh viễn ghét Hoắc Dĩnh, Nhạc tỷ đời đời kiếp kiếp ghét Hoắc Dĩnh”

Giọng nói như u hồn kia lại vang lên, từng chút từng chút một xâm chiếm ý thức hắn.

Ngay khi ý thức Hoắc Dĩnh gần như hoàn toàn mất đi. Một giọng nói khác lại cười phá lên nói: “Vậy sao?”

Tiếng cười làm cho giọng nói đột ngột ngưng lại. Nữ nhân nói giọng nói u hồn không ngờ lại có người khác xuất hiện ở đây, giật mình ngây ra.

“Nhạc tỷ mà ngươi nói…” Tiểu Điệp cười như không cười từ phía sau rèm bước ra, nàng lại tiếp: “hẳn là ý chỉ ngươi đi. Đúng vậy không? Lôi cô nương!”

Bởi vì Tiểu Điệp nàng không bao giờ thừa nhận cái danh Nhạc tỷ kia, đặc biệt là xuất hiện từ miệng nàng ta.

Lôi Nhạc đứng gần giường Hoắc Dĩnh, nàng ta bị Tiểu Điệp gọi đích danh thì liền hoảng hốt. Nàng ta chỉ vào Tiểu Điệp lắp bắp: “Tại sao… tại sao…?”

“Tại sao ta ở đây?” Tiểu Điệp không nhanh không chậm thay Lôi Nhạc nói.

Lôi Nhạc nghe Tiểu Điệp nói liền im lặng, nhưng biểu lộ trên gương mặt nàng ta đã chứng minh lời Tiểu Điệp đúng. Tiểu Điệp bình thản, giải đáp thắc mắc trong lòng nàng ta: “Tất cả đều là do mùi hương trên người của ngươi.”

“Mùi hương trên người ta?” Lôi Nhạc vẫn chưa nhận ra mùi hương trên người nàng ta có vấn đề gì.

Tiểu Điệp gật đầu đáp: “Đúng vậy, mùi hương trên người ngươi mặc dù bắt chước theo mùi hương trên người ta, nhưng dù ngươi có chế tạo thế nào thì chính là vĩnh viễn cũng không giống.”

Bởi vì, mùi hương liệu trên người của Tiểu Điệp là do Nhã Ái tạo ra. Công thức để tạo ra hương liệu, mặc dù là dùng nguyên liệu ở thế giới này nhưng Nhã Ái đã áp dụng công thức của thế giới kia, chỉ mình Nhã Ái biết. Ở thế giới kia, Nhã Ái chính là bá chủ về mảng nghiên cứu nước hoa.

Nhã Ái tạo cho Tiểu Điệp hương liệu này, mục đích là an thần. Vì Nhã Ái biết, Tiểu Điệp thỉnh thoảng lại nằm mơ về người mà nàng đã quên mất kia, khiến cho nàng ngủ không ngon.

Gần ba tháng trước, mùi hương
trên người Lôi Nhạc đã bắt đầu thay đổi. Tiểu Điệp biết, nhưng nàng cho rằng, nàng ta vì muốn tiếp cận Hoắc Dĩnh nên đã thay đổi mùi hương cho tương đồng với nàng. Vì thế, Tiểu Điệp cũng không mấy quan tâm.

Hắc y nhân tấn công nàng tại sao tới giây phút cuối cùng lại mang theo dáng vẻ hốt hoảng, buông tha cho nàng?

Tại sao vết thương trên ngực Hoắc Dĩnh lại tương đồng với vết thương của hắc y nhân?

Tại sao Lôi Nhạc lại cố tính sử dụng mùi hương giống nàng?

Đơn giản chỉ có một lý do, Lôi Nhạc đã sử dụng mùi hương kia cùng với tiếng chuông để thôi miên Hoắc Dĩnh. Sau đó sai Hoắc Dĩnh đi giết nàng.

Mặc dù quá trình thôi miên hơi khác lạ với thế giới bên kia, nhưng qua cặp mắt Hoắc Dĩnh cho thấy, hắn chính là đã bị Lôi Nhạc thôi miên.

Tiểu Điệp hướng Lôi Nhạc, lại tiếp: “Ngươi không ngờ rằng, chính cái mùi hương kia lại khiến cho ta nghi ngờ ngươi, theo dõi ngươi. Cuối cùng, phát hiện ngươi dùng tiếng chuông để thôi miên Hoắc Dĩnh đúng không?"

Lôi Nhạc lộ rõ kinh ngạc, nàng ta không ngờ Tiểu Điệp lại để ý đến mùi hương trên người nàng ta đã thay đổi. Lôi Nhạc cho rằng dù gì cũng đã lộ, nàng ta trào phúng nói: "Ta không biết thôi miên trong lời nói của ngươi là gì, nhưng quả thật, ta chính là đã dùng tiếng chuông cùng với khẩu âm để điều khiển tên vương gia ngốc kia. Là do ta quá sơ suất, thật không ngờ, bí thuật ta tốn công học trộm bên Mộc Vân vậy mà ngươi lại có thể nhận ra."

Vương gia ngốc?

Nghe ba chữ này, Tiểu Điệp trong lòng không vui chút nào.

Đây thật sự là Nhạc tỷ mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm ghi nhớ hay sao? Nàng ta thậm chí còn không kiên dè mà mắng hắn ngốc. Thậm chí dùng thuật thôi miên hắn chỉ để giết nàng.

Tiểu Dĩnh, Nhạc tỷ này của ngươi thật không đáng để ngươi ngày đêm ghi nhớ như vậy. Thậm chí, ngươi lại còn kêu ta thành nàng ta.

Tiểu Điệp càng nhìn Lôi Nhạc càng cảm thấy không thuận mắt, trong mắt nàng chứa đầy sự giận dữ. Nàng âm trầm hạ lệnh: "Tố An, Tố Nguyệt! Đoạt chuông!"

Tức thì, phía hai bên cửa sổ lập tức có người phi thân vào.

Phút chốc, Lôi Nhạc liền bị hai người họ chế ngự, chuông trong tay nàng ta cũng bị Tố An đoạt lấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện