Trở lại phòng, Thanh Nguyệt nhìn nam tử đứng một mình trong sân qua ô cửa sổ, khẽ thì thầm một câu xin lỗi.
Nếu có thể, nàng cũng không muốn làm như vậy, nhưng nàng có mối thâm thù của mình, nếu không báo thì nàng khó mà an lòng, cho nên nàng sẽ không rời khỏi thân thể này, ít nhất là hiện tại, tất cả những gì nàng có thể làm chính là tận lực bảo vệ thân thể này đừng bị thương, cố gắng không để chuyện của mình liên lụy đến tướng phủ.
Có thể trong mắt người khác nàng làm như vậy là có chút ích kỷ, nhưng trên đời làm gì có ai mà không ích kỷ đâu.
Đêm, cô đơn.
Nàng lặng lẽ nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, trong lòng đều là nỗi cô độc, tịch mịch, phảng phất như bị cả thế giới bỏ rơi.
Nàng còn sống, nhưng lại không quang minh chính đại, không thể công khai thân phận, không thể công nhiên trả thù, chỉ có thể trốn trong góc tối, nhìn bầu trời quen thuộc mà vừa nhớ vừa hận.
Nàng sẽ trở về, nhất định sẽ.
Trên mái nhà đối diện với tiểu viện, Tô Cẩn Diễn ngóng nhìn bóng dáng mảnh mai đang lẳng lặng ngắm bầu trời cách đó không xa.
Nàng ta là ai? Rốt cuộc nàng ta từ đâu đến?
Nàng ta định làm gì, đến tột cùng là có chuyện gì?
Vì sao thân ảnh của nàng ta lại bi thương như vậy?
Không biết qua bao lâu, nữ tử trong viện tựa hồ vẫn không định trở về phòng, Tô Cẩn Diễn chậm rãi thu hồi ánh mắt, vừa muốn xoay người trở về phòng thì bị một bóng trắng lướt qua trong trời đêm làm giật mình, chỉ thấy bóng trắng kia hướng thẳng đến tiểu viện hắn vừa nhìn, mục tiêu rõ ràng như có chuẩn bị mà đến.
Là ai?
Hay là, nàng ta vẫn luôn đợi người này nên mới không trở về phòng?
Chẳng lẽ nàng ta cấu kết với người ngoài phủ?
Nghĩ đến khả năng này, khuôn mặt tuấn tú của Tô Cẩn Diễn tối sầm lại, hắn lập tức nhảy xuống gác mái, lặng yên không một tiếng động bay thẳng đến viện.
Trong viện, Thanh Nguyệt đang lúc xuất thần thì bỗng nhiên cảm giác có gì đó không ổn, nàng vội vàng bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe, có tiếng gió rất nhỏ trong không khí nhanh chóng tiếp cận, cùng lúc đó, phía trước tiểu viện cũng có một luồng hơi thở khác đang tới gần.
Hai luồng hơi thở một trước một sau cùng tiến về phía tiểu viện của nàng.
Là ai?
Là có chuẩn bị mà đến, hay chỉ là trùng hợp?
Nhưng mặc kệ là cái gì, muộn như vậy còn chạy đến nhà người khác thì cũng chẳng có ý tốt gì cho cam.
Nghĩ đến đây, Thanh Nguyệt nắm chặt đôi tay, hai thanh ám khí nhỏ bé và tinh xảo đã nằm gọn trong lòng bàn tay, ngay lúc luồng hơi thở đầu tiên xuất hiện, nàng đột ngột vung tay lên, một tia sáng lạnh lập tức bay ra từ lòng bàn tay nàng.
“A!!!”
Khoảnh khắc tia sáng bay ra, bỗng nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên, ngay sau đó cái bóng trắng bất ngờ rơi từ trên không trung rồi bùm một tiếng ngã xuống đất.
Tô Cẩn Diễn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia thì lập tức ngừng bước, đứng tại chỗ không hề đi tiếp, lẳng lặng nhìn tiểu viện kia, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhận thấy hơi thở còn lại bỗng nhiên dừng lại, tay phải đang vận sức chờ phát động của Thanh Nguyệt cũng dừng theo, trong lòng thầm phán đoán.
Hai người này xem ra không đi chung đường, nếu vậy bọn họ đến cùng nhau là trùng hợp sao?
“Tô tiểu thư à, nàng báo đáp ta như vậy sao?”
Đang lúc nàng suy tư thì thân ảnh rơi từ trên không xuống đã lồm cồm bò dậy, giọng nói tràn ngập oán hận nghe vô cùng quen thuộc.
“Ô, hóa ra là Minh công tử, hơn nửa đêm, ta còn tưởng là trộm chứ, thật ngại quá, vô tình, vô tình thôi.” Nhìn Minh Vô Ưu vừa sửa sang lại quần áo vừa đi về phía mình, Thanh Nguyệt cũng rất kinh ngạc, vội vàng xin lỗi một cách thiếu thành khẩn, còn trong lòng thì chửi thầm.
Ai bảo hắn hơn nửa đêm không lo ở nhà ngủ còn chạy qua đây làm gì, ngã chết cũng đáng.
“Nàng nói nghe thật nhẹ nhàng, nàng thiếu chút nữa đã lấy mất cái mạng nhỏ của ta rồi, nàng định bồi thường ta sao đây?” Lúc này Minh Vô Ưu đã khôi phục lại vẻ tiêu sái thường ngày, phe phẩy cây quạt rồi ung dung đi về phía nàng.
“Minh công tử đến phá mất mấy cây hoa nhà ta, ngươi định bồi thường như thế nào đây?” Thanh Nguyệt vừa âm thầm chú ý đến hơi thở đang lặng lẽ tới gần ngoài kia, vừa câu được câu không lơ đãng đáp lại hắn.
Minh Vô Ưu đương nhiên cũng chú ý tới hơi thở thuộc về một người khác ngoài kia, lúc này mới khẽ mỉm cười, đắc ý nói: “Cỏ dại trong viện nàng nhiều quá, ta chỉ giúp nàng nhổ một chút mà thôi, ta thấy ngoài viện nàng cũng có không ít cỏ dại, có cần ta giúp nàng dọn sạch không?”
Tô Cẩn Diễn mới vừa tới gần tường viện liền nghe thấy câu nói này, lập tức nép vào trong góc tường vừa nghe cuộc đối thoại bên trong, vừa âm thầm hoài nghi.
Cỏ dại? Người này hơn nửa đêm chạy tới đây là vì giúp nữ nhân này dọn cỏ?
“Chút chuyện nhỏ này đã có tiểu nô ở Tô phủ xử lý, không dám quấy rầy ngươi.” Thanh Nguyệt nhận thấy hơi thở kia dừng ở ngoài tường, cười cười cự tuyệt Minh Vô Ưu.
Nghe lén? Cho dù người bên ngoài là ai, nhưng có hành động như vậy, hẳn là cũng không phải tiểu tặc bình thường, nhưng dẫu sao vẫn dễ xử lý hơn cái người trước mặt, vậy nên đuổi cọng cỏ dại này đi trước mới là việc cấp bách.
“Khách khí khách khí, kỳ thật chút việc này ta không để bụng đâu.” Minh Vô Ưu ha ha cười, "phạch" một tiếng gấp quạt lại.
Nhưng mà nàng để ý.
Nhìn vẻ mặt cười thiếu đòn của Minh Vô Ưu, Thanh Nguyệt thật sự rất muốn đá cho hắn một phát, nàng cười hỏi: “Ta nghĩ Minh công tử hơn nửa đêm chạy tới tướng phủ, hẳn là không phải tới chỉ để dọn cỏ thôi đâu nhỉ?”
Nàng thật không hiểu rốt cuộc vì sao nam nhân này cứ bám chặt nàng không buông, nếu không phải thân phận của hắn đặc biệt, nàng đã đá hắn hai phát rồi.
“Chuyện này…” Minh Vô Ưu nghe thấy vậy thì nụ cười hơi khựng lại, ánh mắt dừng trên người nàng dần dần có thâm ý.
Hắn đương nhiên không phải tới chỉ để dọn cỏ, mà là sau nhiều lần bói toán, hắn phát hiện tin tức có liên quan đến đại hổ nhà hắn ở hướng của tướng phủ, nhớ lại tiếng kêu kỳ quái của động vật đêm hôm đó, nghĩ lại mấy lần bói toán đều có nữ tử này xuất hiện, lúc này mới quyết định tới vào ban đêm, nhưng ai ngờ nữ nhân này đã khuya rồi còn chưa ngủ mà đứng ở trong viện, hắn mới vừa đến gần đã bị nàng phóng ám khí.
“Nhìn dáng vẻ của Minh công tử tựa hồ có chỗ khó nói, nếu đã vậy ta cũng không hỏi nhiều, mời về.” Thanh Nguyệt không muốn dây dưa với hắn, cũng không muốn nghe lý do của hắn là gì, thấy hắn chần chờ thì trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Nàng thật là không khách khí, tốt xấu gì ta cũng từng giúp nàng, đừng tuyệt tình như thế chứ!” Minh Vô Ưu cười cười, đôi mắt lặng lẽ liếc về nơi phát ra âm thanh ngày đó, không hề có ý rời đi.
“Vậy Minh công tử muốn thế nào?” Nhìn ánh mắt hắn, sắc mặt Thanh Nguyệt không khỏi lạnh đi.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Cứ hết lần này tới lần khác gây phiền phức cho nàng.
Thấy gương mặt nàng đột nhiên lạnh lùng, tâm trêu đùa của Minh Vô Ưu không khỏi nổi dậy, hai mắt không kiêng nể gì đảo quanh người nàng một lúc lâu, cuối cùng dừng trên đôi môi đầy đặn hồng hào của nàng, giọng điệu ái muội: “Ta giúp nàng không chỉ có một lần, chẳng lẽ nàng không định cho ta chút hồi đáp sao?”
“Hồi đáp? Vậy tôn kính không bằng tuân lệnh, xin ngài chờ một chút.” Thanh Nguyệt nhìn ánh mắt của hắn, lửa giận trong lòng bùng lên, lập tức hơi mỉm cười rồi đi đến phòng ngủ.
Vậy mà dám muốn ăn đậu hủ nàng, đã vậy thì đừng trách nàng không khách khí.
Nàng ta định làm gì?
Minh Vô Ưu bụng đầy nghi hoặc nhìn nàng xoay người rời đi, trong lòng luôn có dự cảm chẳng lành.
Ám
toán hắn?
Không thể nào, hắn đã nhìn thấy thân thủ của nàng trước đây, mỗi lần lại lợi hại hơn một lần, nếu nàng muốn động thủ thì đã sớm động thủ rồi, cần gì phải mất công đi vào trong phòng. (Truyện được dịch bởi Bạch Nguyệt: www.wattpad.com/bachnguyet_22)
Nhưng nếu không phải muốn ám toán hắn, vậy thì là gì?
Quên đi, kiểm tra thanh âm kia trước mới là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Minh Vô Ưu lập tức ngừng suy đoán lung tung, nhấc chân bước vào trong một góc nhìn như ổ chó.
Tô Cẩn Diễn lẳng lặng núp bên ngoài tường viện, thấy bên trong bỗng nhiên yên lặng thì trong lòng không khỏi hoài nghi.
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, dường như nữ nhân đó khá chống cự đối với sự xuất hiện đột ngột của nam nhân này, nhưng người nam nhân này nói hắn đã từng giúp nàng không chỉ một hai lần, nhưng hắn ta giúp nàng ta cái gì?
Một bước, hai bước, Minh Vô Ưu cách chỗ bọn hổ càng ngày càng gần, bên trong có thể loáng thoáng thấy hai bóng dáng đang nằm cuộn tròn ở đó.
Là cái gì?
Ngay khi Minh Vô Ưu muốn lại gần thêm một bước, Thanh Nguyệt đã quay trở lại.
“Ngươi đang làm gì ở đó thế?” Thanh Nguyệt thấy hắn cúi đầu nhìn vào chuồng hổ thì không khỏi toát mồ hôi.
May mà nàng đã sớm huấn luyện hai tiểu hổ để tránh bọn nó ra ngoài dọa người buổi tối, bằng không, vừa rồi Minh Vô Ưu ở gần như vậy, bọn chúng đã sớm vồ ra cắn hắn rồi.
“Không có gì, hình như vừa rồi nghe thấy bên đó có tiếng động nên lại xem thử, nàng nuôi chó ở đó sao? Sao ta nghe không được giống cho lắm.” Minh Vô Ưu làm bộ như không có việc gì, chậm rãi đứng dậy rời khỏi chuồng hổ.
“À, là chó săn, may mà ngươi không đến gần chút nữa, bằng không nếu bị cắn thì đừng trách ta.” Thanh Nguyệt cố ý che giấu tiểu hổ, trên đời này không phải ai cũng có thể chấp nhận được việc nuôi hổ trong nhà, không cẩn thận một chút là bị kéo đi làm thịt ngay.
“Phải không?” Minh Vô Ưu hoài nghi nhìn chuồng hổ, là chó săn sao? Vì sao âm thanh ngày đó không giống vậy? Đáng tiếc hôm nay nó không kêu, bằng không đã sớm phân biệt ra rồi.
“Không phải thì là gì.” Nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn, Thanh Nguyệt không khỏi cảnh giác, đứng trước mặt hắn mỉm cười đánh lạc hướng: “Đoán xem ta mang gì đến nào.”
Giọng nói của nàng rất trong trẻo, mang theo một chút sung sướng, tựa như thứ này có thể mang cho nàng rất nhiều niềm vui vậy.
“Cái gì?” Lúc này Minh Vô Ưu mới thấy nàng đang giấu thứ gì đó sau lưng, vẻ mặt hắn lập tức căng thẳng đi.
Chuyện có thể làm nàng cao hứng với hắn mà nói không phải chuyện tốt gì cho cam.
“Ngươi đoán xem.” Thanh Nguyệt cười càng thêm xán lạn, hai mắt tràn đầy kỳ vọng chờ hắn trả lời.
“Ta không đoán được.” Không biết vì sao, nhìn nụ cười này, Minh Vô Ưu bỗng nhiên có chút sởn tóc gáy, hắn vẫn chưa quên lần đó khi nhìn thấy nàng tươi cười đã xảy ra chuyện gì, lập tức không khỏi lắc đầu, theo bản năng lui về sau một bước.
“Ngươi thật nhàm chán.” Thấy hắn như thế, Thanh Nguyệt bĩu môi, bộ dáng làm nũng như tiểu nữ tử khiến Minh Vô Ưu nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Nhìn đôi tay giấu sau lưng chậm rãi đưa ra, Minh Vô Ưu lo lắng đến mức đổ mồ hôi hột, nhưng khi thấy đồ vật hình thù kỳ lạ trong lòng bàn tay nàng, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, không kìm được nhẹ nhàng đi về phía trước nhìn cho kỹ.
Đây là một vật bằng kim loại có bụng hình tròn, trên đầu còn có cái miệng nhỏ dẹt, vàng bạc châu báu hắn từng gặp qua không ít, nhưng duy chỉ có thứ này là hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
“Đây là cái gì?” Nhìn nửa ngày, Minh Vô Ưu cũng không nhìn ra được, nhưng cũng không dám cầm lấy.
“Đây là thứ tiểu ca ta mang cho ta từ bên ngoài, rất thú vị, để ta làm mẫu một cái cho ngươi.” Thanh Nguyệt cười khanh khách rời quơ quơ nó trước mặt hắn, sau đó đặt ngoài miệng, dùng sức thổi một chút, đột nhiên một thanh âm sắc bén lập tức truyền ra từ thứ này, khiến màng nhĩ của Minh Vô Ưu chấn kinh.
Minh Vô Ưu lắc lắc đầu, kinh ngạc nhìn đồ vật ngoài miệng nàng.
Đây là cái quái gì thế? Sao có thể phát ra tiếng vang lớn như vậy?
Nhưng không đợi hắn kịp hoàn hồn, âm thanh đó lại lần lượt vang lên khiến hắn phải bịt hai tai lại.
Nhìn bộ dáng đó của hắn, trong mắt Thanh Nguyệt lướt qua chút giảo hoạt, nàng đột ngột hét to vào vật đang đặt trước miệng: “Trộm, người đâu, mau tới bắt trộm!”
Tô Cẩn Diễn ngoài tường vừa nghe thấy tiếng bắt trộm, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, khóe miệng không ngừng co giật.
Nữ nhân này đúng thật là gian trá.
Minh Vô Ưu bị tiếng hét của nàng dọa tới mức đại kinh thất sắc, hắn đã sớm biết nữ nhân này không có ý tốt gì, nghe thấy từng đợt tiếng bước chân gần xa truyền đến, hắn lập tức giận dữ trừng mắt nhìn nàng, sau đó định phi thân rời đi như khi tới nhưng lại không tài nào bay lên được, hắn vội vàng vận chuyển chân khí, lại phát hiện đan điền rỗng tuếch.
“Nàng đã làm gì ta vậy?” Minh Vô Ưu nhìn nữ nhân đối diện mình đang mỉm cười, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.
“Không có gì, chỉ là tạm thời khiến ngươi mất hết chân khí mà thôi, yên tâm, ngày mai sẽ khôi phục lại ngay, không gây vấn đề gì nghiêm trọng đối với thân thể ngươi đâu.” Thanh Nguyệt cười cười nói cho hắn cái tin thiếu chút nữa khiến hắn ngất xỉu, còn làm vẻ mặt ta đây rất tốt bụng.
“Cái gì cơ? Nàng động tay từ khi nào vậy?” Minh Vô Ưu nghe mà chán nản, vì sao vừa rồi hắn lại không phát hiện ra.
Thanh Nguyệt quơ quơ món đồ kỳ quái trong tay, cười toe toét: “Đi nhanh đi, bằng không người của tướng phủ tưởng ngươi là trộm rồi bắt lại bây giờ.”
Nói xong, không đợi Minh Vô Ưu kịp phản ứng, nàng lại lần nữa hét lớn kêu to bắt cướp, khiến Minh Vô Ưu giận tím người, nhận thấy tiếng bước chân đã càng ngày càng gần, ngay khi cánh cửa phòng mở ra, hắn không để ý gì nhiều nữa, hung hăng nhìn Thanh Nguyệt một cái rồi nghiến răng nghiến lợi lao ra khỏi cửa viện.
Vốn dĩ hắn cho rằng nữ nhân này cùng lắm chỉ có chút thông minh, nhưng bây giờ hắn mới biết mình thật sự đã quá coi thường nữ nhân này.
Đêm khuya, từng đợt âm thanh quái lạ khiến cho mọi người trong tướng phủ bừng tỉnh, ngay sau đó tiếng bắt trộm liên tiếp vang khắp tất cả hộ viện, có người tinh mắt nhìn thấy một bóng trắng hiện lên, tiếng bắt trộm cứ vang lên bên tai mãi không dứt, trong phút chốc cả tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, toàn phủ trên dưới mài dao soàn soạt đi bắt tên trộm không biết trời cao đất dày.