Triệu Kim Ca không biết nên ứng đối với tình huống trước mắt như thế nào mới tốt, cả người nhìn vào thì thấy ngơ ngơ ngác ngác, trong mắt tràn đầy mờ mịt, mà Triệu Lưu thị…
Triệu Lưu thị trước kia luôn bị Lý Lưu thị dây dưa, cho đến khi Tưởng Chấn tới, mới thoát khỏi Lý Lưu thị trốn đến một bên, sau đó liền vẫn luôn nhìn Tưởng Chấn ở đằng kia giáo huấn Lý Tổ Căn.
Lúc đầu, bà cũng có chút cảm kích Tưởng Chấn. Tuy rằng bà trước đó từng nghĩ tới muốn khuyên Triệu Kim Ca đáp ứng cửa hôn sự này của Lý gia, nhưng hành vi của người Lý gia hôm nay lại làm bà rất sinh khí, cho nên nhìn thấy Lý Tổ Căn bị đánh, bà kỳ thật rất thống khoái.
Đương nhiên, ít nhiều cũng chịu chút kinh hách.
Kết quả… Tưởng Chấn thế nhưng nói coi trọng Kim Ca của bà?
Ở dưới sự dây dưa của Lý Lưu thị vốn đã đỏ hốc mắt Triệu Lưu thị đột nhiên nghe được một câu như vậy, theo bản năng liền chảy nước mắt, đây là bị dọa, ẩn ẩn còn mang theo một chút kinh hỉ —— không nghĩ tới Kim Ca nhà bà cũng sẽ có người thích, có người cướp!
Triệu Lưu thị đột nhiên liền khóc, này khiến thôn dân thôn Hà Tây càng thêm đồng tình bà.
Làm bậy a, Triệu gia trước kia cự tuyệt Lý Tổ Căn, không nghĩ tới hiện tại liền chọc tới sát tinh.
Tưởng Chấn đối với cha nương mình đều có thể tàn nhẫn như vậy, nếu thật sự cưới Triệu Kim Ca, không chừng sẽ đem Triệu Lưu thị lão thái thái làm không được việc còn thường phải xem bệnh uống thuốc đuổi khỏi nhà cho bà tự sinh tự diệt!
“Ngươi, ngươi…” Lý Tổ Căn nhìn Tưởng Chấn nói không ra lời, đồng thời hối hận vạn phần, nếu như sớm biết rằng bên người Triệu Kim Ca có một sát tinh như vậy, gã khẳng định sẽ không đến tìm Triệu Kim Ca.
“Ngươi cái gì mà ngươi.” Tưởng Chấn dùng đòn gánh vỗ vỗ mặt gã: “Về sau không cho ngươi đến tìm Triệu Kim Ca biết không? Nếu như sau này lão tử ở thôn Hà Tây nhìn thấy ngươi, thì gặp một lần đánh một lần!”
Tưởng Chấn hâm dọa, mà đó cũng xác thực dọa sợ người Lý gia.
Lý Tổ Căn tuy rằng ồn ào người thôn Lý gia sẽ đến xuất đầu cho gã, nhưng kỳ thật nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi tới mấy thúc bá ở bổn gia*. Này đã đủ dùng để đối phó Triệu gia ở thôn Hà Tây không ai giúp đỡ, nhưng hiện tại lại chạy đến một Tưởng Chấn… (Bao: dòng họ trong nhà)
Người thôn Lý gia cũng không phải ngốc tử, ai nguyện ý vì để cho Lý Tổ Căn có vợ mà lại đi đắc tội sát tinh ngay cả nha dịch đều dám đánh?
Cho nên, lúc này một nhà Lý Tổ Căn sợ rằng ngay cả thúc bá ở bổn gia đều mời không được, chỉ có thể bị một trận đánh oan uổng.
Lại nói tiếp, nếu như không có Tưởng Chấn xuyên việt đến, một bộ này của Lý gia nói không chừng cũng thật sự có thể khiến Lý Tổ Căn cưới được Triệu Kim Ca.
Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca đều là người trung thực, còn không quá biết nói chuyện, bị bám lấy cũng chỉ biết trốn, tất nhiên là giải quyết không được người Lý gia. Chờ thanh danh của Triệu Kim Ca hỏng rồi, mọi người lại đều khuyên y gả, y vì không để cha nương lo lắng, nói không chừng còn thật sự liền uất ức gả đi.
Nhưng hiện tại… Không nói Tưởng Chấn nhảy ra đuổi người, thì bản thân Triệu Kim Ca… trong lòng cũng thích Tưởng Chấn, nên cho dù như thế nào cũng sẽ không gả cho Lý Tổ Căn.
Bị Tưởng Chấn ném thành một nùi năm phụ tử Lý gia cuối cùng xám xịt rời đi, người thôn Hà Tây thấy có chuyện tốt cũng đi theo, ước chừng là tính toán đến thôn Lý gia bên kia kể chuyện bên này với người quen, thuận tiện tuyên truyền một chút về “uy danh hiển hách” của Tưởng Chấn.
Nhưng vẫn còn có người lưu lại, muốn biết Tưởng Chấn cùng Triệu gia tiếp theo sẽ làm cái gì.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút đi!” Tưởng Chấn nhăn mi nhìn một vòng, vừa rồi để những người đó xem náo nhiệt không sao nhưng hiện tại hắn lại không muốn để ai xem náo nhiệt.
Những người đó bị Tưởng Chấn trừng một cái, vèo vèo một chút liền chạy hết, chính là Triệu Lưu thị cũng muốn trốn về trong phòng luôn.
“Nương, ngươi từ từ.” Tưởng Chấn gọi Triệu Lưu thị lại.
Triệu Lưu thị có chút ngốc lăng, sững sờ nhìn Tưởng Chấn —— bà không nghe lầm đi? Người này gọi bà là nương?
Sau khi Tưởng Chấn xuyên việt đến, chưa bao giờ gọi Tưởng lão thái một tiếng nương, nhưng khi gọi Triệu Lưu thị ngược lại không hề chướng ngại.
Triệu Lưu thị chính là một nữ nhân nông thôn bình thường, trên người có rất nhiều khuyết điểm, nhưng thật sự so với Tưởng lão thái liền tốt hơn nhiều lắm, ít nhất bà là thật tâm yêu thương Triệu Kim Ca, cũng sẽ không đi làm chuyện thương tổn người khác.
Trước kia khi hoàn cảnh Triệu gia tốt, nhìn thấy Tưởng lão đại đói bụng, bà thậm chí còn đưa cho Tưởng lão đại chút thức ăn.
“Ta lần này trở về cũng không mang thứ gì, này đó nương mang về nấu ăn đi.” Tưởng Chấn từ trong gánh của mình chọn ra khối thịt vừa cắt cùng mấy con cá mặn và một bó nhỏ rong biển, tất cả đều nhét vào trong tay Triệu Lưu thị.
Mấy thứ này trọng lượng không nhẹ, Tưởng Chấn cầm tuy rằng cầm dễ dàng, nhưng Triệu Lưu thị nhận lấy rồi, lại chỉ cảm thấy hai tay trùng xuống, thiếu chút nữa lảo đảo ngã ra phía trước.
Tưởng Chấn đỡ bà, lại nói: “Nương ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút đi, ta ngày mai lại đăng môn cầu hôn.” Hắn kỳ thật cũng muốn học Lý Tổ Căn vào Triệu gia luôn, nhưng nghĩ đến người Triệu gia phỏng chừng sẽ muốn hảo hảo trò chuyện thương lượng một chút trước, liền không có làm tới luôn.
Triệu Lưu thị ngơ ngác đi về phòng, Triệu Kim Ca thì muốn nói lại thôi nhìn Tưởng Chấn, trong mắt có lo lắng, cũng có ý mừng không giấu được.
“Kim Ca, lúc thành thân, ngươi muốn cái gì?” Tưởng Chấn hỏi, hắn trừ thức ăn cũng chỉ từng đưa cho Triệu Kim Ca năm con vịt, hiện tại hai người muốn thành thân, có phải hay không nên đưa quà cưới hữu dụng?
Triệu Kim Ca cả người cứng đờ, vội vàng đi vào trong nhà, cũng không biết có phải không nhìn đường hay không, còn đụng đầu vào trên khung cửa, sau đó y rốt cuộc lấy lại tinh thần, liền như vậy bay nhanh vào nhà, đóng cửa.
Tưởng Chấn sờ sờ mũi của mình, nhịn không được bật cười.
“Tưởng Chấn, này…” Vương Hải Sinh ngây ngốc nhìn Tưởng Chấn, đối với tình huống trước mắt có chút không hiểu.
Hắn cùng Tưởng Chấn sống chung một tháng, vẫn cảm thấy Tưởng Chấn là một người tốt thích giúp người, tính tình ôn hòa, kết quả…
Rõ ràng trước kia ở trong phủ thành, gặp được khách nhân khó chơi nào đó, hắn đều đã tức giận nhưng Tưởng Chấn còn có thể không sao cả, như thế nào vừa rồi Tưởng Chấn lại đột nhiên… Hung ác như vậy?
“Ngươi nói cho ta nghe một chút, thành thân thì phải chuẩn bị cái gì?” Tưởng Chấn hỏi. Hai đệ đệ của Tưởng lão đại đều đã thành thân, nhưng bởi vì Tưởng lão thái chưa bao giờ để Tưởng lão đại chạm vào tiền bạc, cụ thể hôn sự phải làm sao hắn cũng không rõ ràng, chỉ biết là lúc ấy phải làm rất nhiều việc.
“Chuyện hành thân này, từng nơi đều không quá giống nhau, ta cũng không rõ ràng. Lúc trước ta mang Tiểu Sơn đi làm một bộ quần áo, mua một cái chăn, lại mua chút bát đĩa cùng mười cân thịt heo một con gà, liền cùng một chỗ qua ngày.” Vương Hải Sinh nói, nhìn thấy Tưởng Chấn bộ dáng đối với thành thân tràn ngập chờ mong, nhất thời cảm thấy trước đó khẳng định là Tưởng Chấn bị tức ngoan, mới sẽ phát giận.
Nếu như có người thừa dịp hắn không ở nhà dây dưa song nhi của hắn, hắn khẳng định cũng sẽ phát giận.
Hơn nữa… Tưởng Chấn kỳ thật cũng không làm gì những người đó, không phải chỉ hù dọa một chút sao? Kỳ thật cũng không có gì.
Vương Hải Sinh khôi phục bình tĩnh, Tưởng Chấn lại đang cân nhắc đến cùng phải thành thân như thế nào đây.
Cân nhắc một hồi sau, hắn lại đột nhiên nghĩ đến, chuyện này không nên do một mình hắn bận tâm.
Từ trong trí nhớ sau khi biết Triệu gia tính toán kén rể một nam nhân về nhà, hắn liền quyết định đến Triệu gia ở rể, nếu như thế, kia hôn sự nên do người Triệu gia suy xét.
Có số nam nhân sẽ cảm thấy ở rể mất mặt, nhưng Tưởng Chấn ngược lại không có suy nghĩ này, không phải sinh một hài tử lấy họ của Triệu Kim Ca sao, vốn là do Triệu Kim Ca sinh, họ Triệu thì họ Triệu thôi.
Lúc hắn ở hiện đại đã vô cố vô thân không cần nối dõi tông đường, đến nơi này càng không tất yếu vì mấy người Tưởng gia hắn chán ghét không thôi kia nối dõi tông đường, tự nhiên cũng liền không tất yếu đi tranh một cái họ.
Mà trừ đó ra, khác biệt giữa ở rể cùng cưới vợ kỳ thật cũng không phải rất lớn… Thậm chí theo hắn biết, tại nông thôn này, những người kén rể vào nhà bình thường đối với con rể đều rất nâng nêu.
Đầu năm nay vợ biết làm việc, nam nhân cũng biết làm việc, thậm chí nam nhân còn so với nữ nhân song nhi từ nhỏ bị giáo dục phải chiếu cố tốt gia đình càng dễ dàng phủi tay không làm việc hơn.
Đương nhiên, giống như Tưởng lão đại ban đầu quen bị áp bách vậy, đều không biết nam nhân biết làm việc cũng vẫn phải có, hơn nữa càng là người như vậy,
Nếu như không phải… con rể tới cửa chính là một đại nam nhân, là trụ cột trong nhà, ai có thể cho hắn xem sắc mặt?
Cho nên, hắn hiện tại không cần phát sầu vì chuyện thành thân, chỉ cần suy nghĩ nên đưa cho Triệu Kim Ca lễ vật gì là được.
Tưởng Chấn trở lại chỗ ở của mình, thời điểm một bên nấu cơm một bên cân nhắc chuyện này, bên kia, Triệu Kim Ca cùng nương của mình hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau không nói.
Một lát sau, đến cùng vẫn do Triệu Lưu thị mở miệng trước: “Kim Ca, chúng ta hiện tại nên làm sao mới tốt.”
Triệu Kim Ca trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Kỳ thật… Gả cho Tưởng Chấn cũng rất tốt… Không cần làm mẹ kế, còn ở gần.”
Trước đó Triệu Kim Ca vẫn không chịu gả cho Lý Tổ Căn, cho nên Triệu Lưu thị hoàn toàn không nghĩ tới y sẽ nguyện ý gả cho Tưởng Chấn, đột nhiên nghe thấy Triệu Kim Ca nói như vậy, bà liền sửng sốt, chỉ cho rằng mình nghe lầm.
Một lát sau, Triệu Lưu thị mới nói: “Kim Ca, ngươi không cần vì cha nương ủy khuất bản thân, ngươi nếu như không muốn gả, chúng ta liền không gả, cùng lắm thì vụng trộm chuyển đi. Tưởng Chấn cũng không thể đuổi theo chúng ta đi.”
Từng nghĩ tới cả nhà chuyển nhà để gả cho Tưởng Chấn Triệu Kim Ca: “…”
Triệu Phú Quý hôm nay làm xong việc tương đối sớm, cũng liền về nhà sớm, tính toán trở về đem vại nước trong nhà đổ đầy, thuận tiện đốn chút củi.
Kết quả, khi ông như bình thường đến bờ sông ở thôn Hà Tây, đột nhiên phát hiện ánh mắt người chung quanh nhân nhìn ông đều có điểm không thích hợp còn có người thở dài với ông.
Những người đó làm sao vậy?
Triệu Phú Quý khó hiểu nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy người bị ông nhìn lưu cho ông ánh mắt đồng tình rồi lại nghiêng đầu đi.
Này đến cùng là làm sao? Chẳng lẽ… trong nhà của mình xảy ra chuyện?
Triệu Phú Quý sốt ruột trong lòng, cũng không dám trì hoãn, liền vội vàng đi về nhà, kết quả vừa đến cửa nhà, liền nghe thấy được một mùi thịt nồng đậm.
Triệu Phú Quý trước đó vài ngày bởi vì ngày mùa, cũng được ở nhà ăn cá ăn trứng gì đó, nhưng thịt lại không ăn được, lúc này ngửi được mùi thịt, chỉ cảm thấy nước miếng đều muốn chảy ra.
Chỉ là, nhà ông như thế nào sẽ đột nhiên nấu thịt? Triệu Phú Quý theo thói quen lấy tay đi đẩy cửa, lại không nghĩ đến thế nhưng không đẩy ra.
Lòng ông tràn đầy khó hiểu, nhưng vẫn lấy tay gõ cửa: “Ta đã trở về.”
Triệu Phú Quý vừa gõ vài cái, của liền được mở ra, đến mở cửa là Triệu Lưu thị hai mắt sưng đỏ.
“Ngươi như thế nào lại khóc? Xảy ra chuyện gì?” Triệu Phú Quý trong lòng gấp lên, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì… Ngươi mau tới ăn cơm đi.” Triệu Lưu thị nói, để Triệu Phú Quý vào phòng, chờ Triệu Phú Quý vừa vào phòng, bà liền lập tức đem chốt cửa cài lại, giống như bên ngoài có cường đạo vậy.
Triệu Phú Quý mờ mịt đầy đầu, chờ ông nhìn thấy Triệu Kim Ca ngồi ở bên cạnh bàn cùng một bàn đồ ăn trên bàn nhà bọn họ xong liền càng kỳ quái.
Trên bàn nhà ông lúc này đặt năm món đồ ăn một món canh.
Một chén lớn thịt kho tàu, một chén lớn thịt hầm đậu que, một chén cá mặn chưng, một chén tỏi xào chiên giòn, còn có một chén súp lơ xào thịt phiến cũng một chén dưa muối canh.
Nhà bọn họ cho dù lúc ăn tết, cũng sẽ không ăn phong phú như vậy, đây là nấu bao nhiêu thịt? Thịt đó lại từ đâu đến?
“Đến cùng làm sao?” Triệu Phú Quý vội vàng hỏi, càng nghĩ càng cảm thấy tình huống không quá đúng.
Triệu Lưu thị nghe được câu hỏi của Triệu Phú Quý, lại nức nở một tiếng.
Triệu Phú Quý chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, đây là… xảy ra chuyện lớn?
“Phú Quý, Kim Ca nó… nó…” Triệu Lưu thị lại nghẹn ngào hai tiếng, mới tròn cả câu: “Kim Ca nói nó thích Tưởng Chấn!”
Sau khi nói xong, sợ Triệu Phú Quý nghe không hiểu, bà lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, Tưởng Chấn chính là Tưởng lão đại, Kim Ca nói hắn đổi tên thành Tưởng Chấn.”
Ban đầu, Triệu Lưu thị cũng không muốn lấy đồ của Tưởng Chấn, muốn đem thịt trở lại cho Tưởng Chấn, không nghĩ tới… Triệu Kim Ca thế nhưng nói y thích Tưởng Chấn!
Kim Ca nhà bà, thế nhưng thích Tưởng Chấn!
Triệu Lưu thị bị hoảng sợ, không hiểu sao càng thương tâm, sau đó lại ngoan tâm đem đồ Tưởng Chấn cho bà nấu hết.
Nếu không phải rong biển một chốc ngâm không nở, lúc này trên bàn phỏng chừng còn sẽ nhiều thêm chén rong biển.
“Kim Ca thích Tưởng lão đại?” Triệu Phú Quý khiếp sợ lặp lại.
Triệu Kim Ca nhất thời cúi đầu, cảm thấy có điểm xin lỗi cha nương.
“Vậy làm sao mới tốt đây? Tưởng lão đại, hắn nguyện ý cưới Kim Ca sao?” Triệu Phú Quý nhăn mi, ông vẫn hi vọng Kim Ca có thể gả cho người mình thích, chung quy chính ông… ông tuy rằng chưa từng nói với ai, nhưng cũng là phát hiện mình thích Triệu Lưu thị, mới đi cầu hôn.
Nhưng Tưởng lão đại… Trước kia Tưởng lão đại phỏng chừng sẽ nguyện ý cưới Triệu Kim Ca, Tưởng lão đại hiện tại thì sao?
Kim Ca nhà ông, phỏng chừng phải thương tâm.