Đêm qua, Người Triệu gia thương lượng thật lâu, cuối cùng cũng thương lượng ra một phương án, ra hai yêu cầu cho Tưởng Chấn.
Đầu tiên, Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị là khẳng định phải để cho Triệu Kim Ca dưỡng lão, tuy rằng Triệu Kim Ca là song nhi, nhưng bọn họ chung quy chỉ có một đứa con như vậy.
Tiếp theo, lễ hỏi bọn họ tính toán muốn mười lượng bạc, đương nhiên, mười lượng bạc này hai phu thê Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị cũng không lấy, mà là cho Triệu Kim Ca làm tiền áp đáy hòm gả đi… Bọn họ làm như vậy, chủ yếu cũng vì muốn bảo đảm cho Triệu Kim Ca.
Về phần khác, bọn họ cũng không còn yêu cầu gì, cho dù Tưởng Chấn không muốn mời người uống rượu mừng cũng không sao, dù sao thân thích có tới lui của Triệu gia cũng không nhiều, chính bọn họ tmời người đến rượu cũng được.
Kỳ thật, đối với chuyện đề ra hai yêu cầu như vậy, bọn họ đều có điểm không khách khí… Bọn họ muốn để cho Triệu Kim Ca dưỡng lão, theo lý liền không thể lại muốn lễ hỏi.
Nhưng chuyện thành thân này, đều phải thương lượng với nhau, bọn họ cái gì đều không đề cập tới, nói không chừng ngược lại khiến Tưởng Chấn cảm thấy Triệu Kim Ca không có giá…
Cuối cùng, Triệu Phú Quý liền quyết định đề cập trước rồi tính sau, sau đó mọi người ngồi lại chậm rãi thương lượng.
Bọn họ ra quyết định xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, sáng sớm liền dậy sớm chờ Tưởng Chấn tới cửa.
Kết quả…
Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca đều không đi làm việc cứ như vậy chờ một buổi sáng, Tưởng Chấn thế nhưng không đến, Triệu Lưu thị chờ đến sốt ruột đi hỏi Vương Ngư Nhi con lớn của Tôn Tiểu Sơn xong, mới biết được nguyên lai Tưởng Chấn đã đến thị trấn mua đồ.
Xem ra Tưởng Chấn đối với chuyện cầu hôn rất coi trọng… Người Triệu gia cứ như vậy tiếp tục chờ tiếp, sau đó đợi được Tưởng Chấn mang theo gà vịt.
Triệu Lưu thị: “…”
Thôi, Tưởng Chấn lẻ loi một mình, không có cha nương ở bên cạnh giúp đỡ, có thể nhớ rõ thời điểm cầu hôn mang theo đồ vật đến đã không tệ rồi, bọn họ không nên so đo quá.
Triệu Lưu thị để Tưởng Chấn vào phòng, về phần Vương Hải Sinh, hắn đến cùng không thân cũng chẳng quen, cho nên buông xuống gánh nặng liền kiên trì rời đi, không có vào nhà.
“Cha, nương, ta hôm nay là đến đề thân, hi vọng các ngươi đem Kim Ca gả cho ta.” Tưởng Chấn nói phi thường thành khẩn.
Triệu Lưu thị trước đó vẫn luôn có chút sợ Tưởng Chấn, nhưng lúc này Tưởng Chấn nhìn rất bình thản, bà ngược lại cũng sợ không nữa, thậm chí bởi vì lời của Tưởng Chấn mà kích động rơi lệ.
Kim Ca nhà bà, có người đến đề thân rồi! Tưởng Chấn, còn thành tâm hơn so với Lý Tổ Căn.
Người Lý gia ngoài miệng nói thật dễ nghe, luôn miệng nói là thật tâm đến đề thân, nhưng thực tế thì sao? Bọn họ tới cửa nhiều lần như vậy, ngay cả chút đồ cũng đều không mang đến!
“Được, được…” Triệu Lưu thị lau nước mắt liên tục gật đầu, bà vốn định ngay sau đó liền đưa ra yêu cầu, lại không biết nên nói cái gì mới tốt, liền như vậy đồng ý luôn.
Tưởng Chấn kỳ thật cũng không biết lúc này nên làm cái gì nói cái gì, nhưng hắn là người nóng vội, dứt khoát liền đem đồ vật trong gánh đem ra: “Cha nương, ta mua chút đồ đến.”
Tưởng Chấn trước lấy ra bao son môi cùng vòng tay, phát hiện hắn thế nhưng mang theo một vòng tay bạc đến, Triệu Lưu thị đối với hắn càng vừa lòng mấy phần.
Biết mua son môi trang sức cho Kim Ca nhà bà, Tưởng Chấn đối với Kim Ca xem ra thật sự có để trong lòng.
Bất quá… vòng tay này có phải có chút nhỏ hay không? Cổ tay Kim Ca nhà bà có chút thô, vòng tay nhỏ như vậy cũng mang không được…
Triệu Lưu thị đang có chút rối rắm, Tưởng Chấn liền đem son môi cùng vòng tay cho bà: “Nương, đây là cho ngươi.”
Cho mình? Triệu Lưu thị càng khó hiểu, cầu hôn… thật không có đạo lý mua đồ cho mẹ vợ… Đương nhiên, đầu năm nay lễ hỏi ai lại cam chịu mua đồ cho cha mẹ vợ.
“Cha, ta mua cho ngươi chút rượu, cũng không biết ngươi có thích hay không.” Tưởng Chấn đem thịt đặt lên bàn, đưa cho Triệu Phú Quý một vò rượu.
Triệu Phú Quý từ lúc Tưởng Chấn vào cửa, liền luôn nghiêm mặt, nhưng Tưởng Chấn đưa qua một vò rượu, ông lại nhịn không được lộ ra nụ cười.
Cuối cùng, Tưởng Chấn mới đem vải dệt đưa cho Triệu Kim Ca: “Kim Ca, ta cũng mua một ít vải, nghe nói có thể làm bốn bộ xiêm y, chính ngươi làm hai bộ, cũng làm một bộ cho cha nương.”
Triệu Kim Ca cầm vải nói không nên lời, tuy rằng cho Triệu Lưu thị son môi trang sức, cho mình một cuốn vải xám xịt như vậy có chút là lạ, nhưng trong lòng y vẫn cao hứng rất.
“Ta tính toán làm chút sinh ý nhỏ, phải giữ lại chút tiền vốn, cho nên mua đồ không nhiều.” Tưởng Chấn đưa lễ xong, lại giải thích một câu, ngược lại không đề cập đến đám gà vịt —— chuyện để Triệu gia nuôi gà nuôi vịt, chờ chút lại bàn.
Người Triệu gia nghe Tưởng Chấn nói, lại suy tư tiếp.
Tưởng Chấn nói như vậy, là không muốn thêm sính lễ? Bất quá cũng không phải là không thể, đồ hắn mua đến cộng thêm vòng tay, cũng phải sáu bảy lượng bạc rồi.
“Nơi này còn có mười lượng bạc, các ngươi cầm dùng.” Tưởng Chấn lại cầm ra mười lượng bạc đưa Triệu Lưu thị, Triệu gia không có tiền gì hắn cũng biết, trước kia Triệu Kim Ca còn đem hết gia sản cho mình, bọn họ phỏng chừng liền càng không có tiền, nhưng làm hôn sự, khẳng định phải tiêu tiền.
Hắn không muốn bận tâm việc làm hôn sự, nhưng cũng không thể để Triệu gia ngay cả heo cưới cũng không thể giết được một con, như vậy cũng quá ủy khuất Triệu Kim Ca.
Người Triệu gia không nghĩ tới Tưởng Chấn còn sẽ đưa lễ hỏi, trong lúc nhất thời kinh hỉ không thôi, nhìn Tưởng Chấn cũng càng thuận mắt.
Chỉ là, vẫn phải đem chuyện dưỡng lão nói ra…
“Tưởng Chấn, còn có chuyện muốn cùng ngươi nói một chút, chúng ta hiện tại chỉ có một đứa con là Kim Ca, cho nên tương lai phải cần Kim Ca dưỡng lão cho chúng ta.” Triệu Phú Quý nói. Nông dân bọn họ đối với chuyện dưỡng lão rất coi trọng, thậm chí cảm thấy nếu như không có ai làm tang sự và dưỡng lão, sau khi chết sẽ chịu khổ ở địa phủ.
Cho nên có số người đều nghèo đến cùng cực, cũng nhất định phải sinh con.
“Chuyện đó nên làm, các ngươi sinh dưỡng Kim Ca, chúng ta đương nhiên phải dưỡng lão cho các ngươi.” Tưởng Chấn nói. Vợ chồng Triệu Phú Quý nuôi lớn Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca đương nhiên phải dưỡng lão cho bọn họ, này không thể nghi ngờ.
Lại nói tiếp, phàm là vợ chồng Tưởng đồ tể đối với Tưởng lão đại hơi tốt chút, hắn cũng không đến mức làm như vậy.
Tưởng Chấn trực tiếp đáp ứng, Người Triệu gia càng thêm cao hứng, nhìn Tưởng Chấn quả thực càng nhìn càng thích.
Tưởng lão đại trước kia hung như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, rõ ràng là một người rất dễ nói chuyện.
“Ngươi yên tâm, chúng ta bây giờ còn làm được, không cần các ngươi dưỡng, các ngươi có con, chúng ta còn có thể trông giúp.” Triệu Lưu thị nói, bà đột nhiên đối với tương lai tràn ngập hi vọng, vừa nghĩ đến mình còn có thể trông ngoại tôn, cả người tinh thần nhất thời tốt hơn rất nhiều.
“Đúng, chính là như vậy, ta lại làm thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.” Triệu Phú Quý cũng nói.
“Còn có lễ hỏi này, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ để Triệu Kim Ca mang qua, ta tích trữ được chút tiền, chỗ Kim Ca hẳn cũng có chút, chúng ta có thể mua mẫu đất cho Kim Ca làm đồ cưới, như vậy cuộc sống các ngươi về sau cũng có thể dễ chịu hơn.” Triệu Lưu thị lại nói.
“Từ từ…” Tưởng Chấn ngắt lời Triệu Lưu thị nói.
“Làm sao?” Triệu Lưu thị hỏi, chẳng lẽ Tưởng Chấn không muốn mua đất?
“Đây không phải lễ hỏi, mà là đồ cưới.” Tưởng Chấn khí phách nói: “Về sau ta liền đến nhà ngươi sống, trước đem đồ cưới cho các ngươi, các ngươi xem rồi mua thêm chút đồ là được… Đi mua đất cũng rất được, như thế nào cũng không thiệt.”
Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị đều ngốc lăng, hoài nghi mình nghe lầm.
Tưởng Chấn không phải đến đề thân sao? Như thế nào hắn lại nói mang đến… Là đồ cưới?
Người nhìn khí phách như vậy, ở đằng kia nói đó là của đồ cưới hắn, thật khiến bọn họ cảm thấy quái quái…
“Ngươi nói… Ngươi muốn tới nhà ta sống?” Triệu Lưu thị không dám tin hỏi.
“Không sai, các ngươi không phải vẫn muốn chiêu con rể vào nhà sao? Cảm thấy ta thế nào? Kỳ thật ta sớm đã muốn đến nhà ngươi sôngs, bất quá trước kia không dám nói.” Tưởng Chấn nói.
Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị chỉ cảm thấy bị cái bánh từ trên trời rơi xuống đập hôn mê.
Bọn họ trước đó thấy Tưởng Chấn đem đến nhiều đồ như vậy, cảm thấy Triệu Kim Ca có thể gả cho Tưởng Chấn đã không sai, kết quả… Tưởng Chấn thế nhưng nguyện ý ở rể?
Này… Này… Triệu gia bọn họ có hậu? Bọn họ về sau còn có thể ôm được cháu nội?
Triệu Lưu thị đột nhiên bật khóc, còn càng khóc càng lớn tiếng, Triệu Phú Quý có chút muốn cười, giật giật khóe miệng lại không cười được, biểu tình cực kỳ quái dị.
Bọn họ đều rất kinh hỉ.
Triệu Kim Ca thì lại ôm vải khiếp sợ nhìn Tưởng Chấn, ban đầu khi Tưởng Chấn còn chưa rời khỏi Tưởng gia, y cũng nghĩ tới muốn khiến Tưởng Chấn đến nhà của mình ở rể, nhưng sau này liền không nghĩ như vậy nữa, không nghĩ tới…
“Khụ khụ, nào còn cần đồ cưới, không cần không cần.” Triệu Phú
Triệu Lưu thị sửng sốt, lau nước mắt cũng muốn đem vòng tay trả lại —— Tưởng Chấn nếu như nguyện ý ở rể, hẳn nên do bọn họ đưa cho Tưởng Chấn lễ hỏi, hẳn nên do bọn họ mua đồ đưa cho Tưởng Chấn mới đúng, sao có thể để Tưởng Chấn tiêu pha?
“Được rồi, các ngươi nhận là được!” Tưởng Chấn không kiên nhẫn cùng người đẩy đến đẩy đi, nhăn mi nói: “Hôn sự phải làm như thế nào, các ngươi nhìn mà làm, ta đều không ý kiến.”
Tưởng Chấn nói chuyện quyết đoán như vậy, Triệu Lưu thị cũng không dám trả lại vòng tay, ánh mắt nhưng nhìn Tưởng Chấn, cũng trở thành hiền lành ghê gớm: “Ngươi yên tâm, hôn sự này chúng ta nhất định làm cho thể diện.” Bà nhất định sẽ đem hôn sự làm vẻ vang, để Tưởng Chấn cũng có mặt mũi.
“Bình thường là được, chúng ta hiện tại cũng không có tiền gì.” Tưởng Chấn nói, hắn kiếm được chút tiền, hiện tại lại tiêu hết…
“Phải phải, chúng ta hiện tại không có tiền gì, nên tiết kiệm.” Triệu Lưu thị nói, lập tức đổi ý. Trên mặt vẻ vang đối với sinh hoạt không ưu việt, bọn họ có tiền còn không bằng tích trữ mua đất, để giành cho con của Kim Ca, tương lai lại cho cháu nội của Kim Ca…
“Hảo, ăn cơm đi thôi.” Triệu Phú Quý mặt mày hồng hào nói.
Triệu Lưu thị hôm qua tuy rằng đem thịt nấu hết, nhưng sau đó cũng đặc biệt đem mấy món thịt lưu lại một phần, hôm nay liền lấy đến chiêu đãi Tưởng Chấn.
Ban đầu bà cảm thấy mình đã làm được rất không tệ, đồ ăn chuẩn bị cũng phong phú, nhưng hiện tại…
Triệu Lưu thị hối hận cực, thịt kia bà không nên làm hết hôm qua, như vậy hôm nay liền có thể làm đồ tươi rồi!
“Ta lại đi làm thêm hai món.” Triệu Lưu thị đứng lên nói, tính toán đi mua mấy quả trứng gà về xào.
“Nương, không cần, nhiều thêm ăn không hết.” Tưởng Chấn gọi Triệu Lưu thị lại.
“Ai, được được.” Triệu Lưu thị vui tươi hớn hở ngồi xuống, bà hôm qua như thế nào lại cảm thấy Tưởng Chấn gọi bà nương rất dọa người đâu? Này gọi thật dễ nghe bao nhiêu a!
Người một nhà cùng một chỗ ăn cơm, vui vẻ ấm áp.
Tưởng Chấn vốn đã đói bụng, cũng không khách khí với họ, một hơi ăn hai chén cơm lớn. Nếu như trước kia, không chừng Triệu Lưu thị nhìn thấy hắn ăn như vậy sẽ ở trong lòng âm thầm ghét bỏ hắn ăn nhiều, nhưng lúc này lại ước gì hắn ăn nhiều thêm một chút, còn liên tiếp gắp thịt vào trong chén hắ: “Ngươi ăn nhiều một chút, ngàn vạn đừng khách khí… Ai, ngươi trước đó vài ngày đều là tự mình làm cơm đi, cũng quá vất vả, về sau liền đến nhà chúng ta ăn đi.”
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca coi như đã định thân, mà ở chỗ bọn họ, người hai nhà đã định thân thì qua lại cũng rất bình thường, bảo Tưởng Chấn đến ăn cơm cũng không có gì.
Tưởng Chấn hơi suy tư, liền gật đầu đồng ý.
Hắn đồng ý không phải vì lười nấu cơm, thuần túy là muốn cải thiện thức ăn của Triệu gia.
Hắn đem lương thực của mình đưa tới, mỗi ngày tìm chút đồ rừng trở về, cũng có thể thuận tiện để người Triệu gia ăn ngon chút, như vậy rất tốt.
Ăn bữa cơm, quan hệ của người một nhà liền khắn khít hơn nhiều, Tưởng Chấn cũng nói ra nguyên nhân mình mua gà vịt đến: “Ta về sau có rảnh liền đi bắt chút cá mò chút ốc nước ngọt về uy vịt, chờ vịt trưởng thành, chúng ta có thể để chúng đẻ trứng bán, cũng có thể bán hết.”
“Này có được không? Có thể bán được chứ?” Triệu Lưu thị có chút lo lắng, trong thôn bọn họ cơ bản đều là nhà mình dưỡng nhà mình ăn.
“Có thể, có thể bán được.” Triệu Phú Quý lại là lập tức nói, ông biết chỉ cần đưa đến thị trấn, khẳng định sẽ có thể bán được, nhiều nhất cũng chỉ bán đất chậm chút thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Phú Quý đều có điểm ngượng ngùng, Tưởng Chấn còn chưa tới nhà bọn họ, liền giúp bọn họ nghĩ việc có thể làm, ông trước kia thế nhưng không nghĩ tới này đó phương pháp có thể cải thiện sinh hoạt…
Bất quá, bọn họ trước kia cũng là không rảnh đi bắt cá tôm đến uy vịt…
Tưởng Chấn luôn ở Triệu gia đợi cho sắc trời tối xuống mới trở về.
Hắn kỳ thật không muốn về mà muốn ngủ lại, nhưng thật vất vả khiến cha vợ mẹ vợ thích hắn, hắn đến cùng vẫn phải cố gắng tạm thời nhịn một chút, dù sao lấy tình huống trước mắt của Triệu Phú Quý vợ chồng đến xem là ước gì lập tức liền làm hôn sự cho hắn và Triệu Kim Ca.
Rất hiển nhiên, hắn không cần nhịn lâu lắm.
Tưởng Chấn đi rồi, Triệu Lưu thị liền thật kích động, tuy rằng trời sắp tối rồi, nhưng vẫn tinh thần không thôi.
Bà ở trong phòng dạo một vòng, sau đó liền gọi Triệu Kim Ca, nói muốn ra bờ sông giặt hết tất cả quần áo trong nhà, thuận tiện mò chút ốc nước ngọt về uy vịt.
Kỳ thật không cần sốt ruột như vậy… Triệu Kim Ca có lòng muốn khuyên nhủ nương của mình, nhưng y hiện tại cũng muốn làm chút chuyện để bình tĩnh một chút…
Vì thế, hai người cứ như vậy đi ra bờ sông giặt quần áo.
Người vẫn luôn chú ý Triệu gia tự nhiên thấy được một màn này, cũng thấy được hốc mắt sưng đỏ không thôi của Triệu Lưu thị.
Này… Cũng không biết Tưởng lão đại đã làm gì người Triệu gia, Triệu Lưu thị lại khóc thảm đến như vậy.