“Báo, thái tử điện hạ cầu kiến!”
Hà Văn Mộc nhìn bộ y phục trắng muốt trước mặt, thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Hà Chiến Ý đứng bên cạnh, đã thay y phục từ lâu, nghe thấy vậy, lập tức tiến lên một bước: “Phụ thân, để con giúp người thay đồ.”
“Phải thay thôi, thay đồ đi gặp đứa nhỏ ngốc kia.”
Lúc Vương Lăng Phong tiến vào Hà phủ, phát hiện Hà phủ từ trên xuống dưới đều mặc y phục trắng.
Mặc dù đã được tháo gỡ, nhưng ở một vài nơi vẫn có thể thấy được khăn trắng buộc trên đó.
Giống như, vừa mới trải qua một lễ tang.
Y cố gắng đè nén bất an trong cơ thể, bày ra dáng vẻ tiêu chuẩn, đối diện với Hà Văn Mộc: “Hà tướng quân, ta đã lập công trở về, muốn tới đây đón Thiên Nhật hồi cung.”
Hà Văn Mộc liếc nhìn y, nhẹ nhàng gật đầu: “Tới đúng lúc lắm, đứa nhỏ ngốc kia cũng đợi ngài rất lâu rồi.
Mau đi theo ta.”
Hà Văn Mộc đi trước dẫn đường, rõ ràng là một đại tướng quân uy phong lừng lẫy thế nhưng hiện tại ngay cả đi đường cũng phải dựa vào nhi tử dìu dắt.
Hà Chiến Ý một tay đỡ ông, một tay ra hiệu với Vương Lăng Phong: “Thái tử điện hạ, xin mời.”
Vương Lăng Phong tràn đầy nghi hoặc, nhấc chân bước theo hai người.
Thế nhưng, càng đi, bước chân càng trở nên nặng nề, giống như đeo chì vào chân, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Y đột nhiên muốn lùi bước, không muốn tiếp tục tiến lên nữa.
Lối đi này, là đường dẫn ra ngoại viện của Hà phủ.
Vương Lăng Phong khó khăn nhấp môi: “Hà tướng quân, ngài đưa ta ra ngoài này là có ý gì?”
Hà Văn Mộc đứng thẳng lưng, không hề quay đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Thái tử điện hạ không phải muốn gặp Thiên Nhật sao? Ta đang đưa ngài đi gặp nó đây.”
“...”
“Thái tử có nhìn thấy bên kia không, đó là mộ phần của Tiểu Hạ, là phụ mẫu của Thiên Nhật.”
Càng đi, đường càng gập ghềnh, tới khi đến trước một ngôi mộ khá mới, Hà Văn Mộc mới dừng lại.
Vương Lăng Phong đi ở phía sau, chữ trên bia mộ đã bị cơ thể của Hà Văn Mộc che khuất hoàn toàn khiến y không thể nhìn ra bất kì thứ gì, nhưng trái tim trong ngực lại co thắt dữ dội.
Sẽ không phải như y nghĩ đâu!
Hà Văn Mộc vươn tay chạm nhẹ vào bia mộ, nhỏ giọng thủ thỉ: “Người con đợi, đã trở về rồi đây!”
Sét đánh ngang tai!
Vương Lăng Phong bàng hoàng đứng đó, nửa bước chân cũng không nhấc lên nổi.
“Hai người chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói với nhau, ta tránh đi trước!” Nói rồi, Hà Văn Mộc cùng Hà Chiến Ý xoay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho Vương Lăng Phong.
Hà Văn Mộc vừa xoay người, dòng chữ trên bia mộ ngay lập tức đập vào mắt y.
“Hà Thiên Nhật”
Đây thật sự mà mộ của Thiên Nhật!
Thiên Nhật, em ấy…
Không, không thể nào, rõ ràng em ấy đã gửi thư cho y…
Vương Lăng Phong hít một ngụm khí lạnh, dường như là lấy toàn bộ khí lực trong cơ thể, từng bước từng bước tiến tới bia mộ.
Bụng ngón tay chạm vào bia đá lạnh lẽo, tựa như dao cắt cứa mạnh vào tim.
“Thiên Nhật, thật sự là em sao? Bảo bối! Trả lời ta đi…”
“Không phải em nói sẽ đợi ta lập công trở về, sau đó sẽ tạo cho ta một bất ngờ ư?”
“Sự chuẩn bị này của em, đúng là khiến ta rất bất ngờ.
Ta bất ngờ rồi, sao em còn không ra đây gặp ta?”
“Thiên Nhật, món quà này của em, không vui chút nào…”
“Làm ơn, ta xin em, mau ra đây đi… ta nhớ em… ta muốn gặp em.”
—
“Vương Lăng Phong đã tới Hà phủ rồi?”
“Vâng, thái tử vừa trở về đã lập tức tới Hà phủ.”
“Vậy thì chắc hẳn hắn sẽ bất ngờ vì món quà mà ta đã chuẩn bị cho hắn lắm đây.
Thằng chó đó không nghe lời, nhưng không sao, chỉ cần Vương Lăng Phong đau