Hoàng đế còn muốn mắng thêm mấy câu, nhìn thấy dáng vẻ này của y thì nuốt lại lời muốn nói ngay lập tức.
Ở đời, làm gì có hoàng đế nào phải nhìn sắc mặt nhi tử giống như ông ta chứ! Thật vô phúc mà!
Nhưng ông ta có thể làm gì đây, đẻ không được người tài, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một tên.
Ông ta không thể tự bê đá đập chân mình, phế đi đứa con tài năng nhất của ông ta.
Nếu không có Vương Lăng Phong, ông ta làm gì có mặt mũi mà đối diện với Hà Văn Mộc kia.
Hài!
Nhịn không được một tiếng thở dài!
Lại nhìn sang đứa nhỏ không bằng một góc hoàng huynh mình bên cạnh, tiếp tục thở dài thêm một tiếng.
Vương Trì Việt chưa kịp vào đã bị đánh giá: “...”
Bảo hắn ta làm bia đỡ đạn cho hoàng huynh thì cũng thôi, kể ra hắn còn có chút lợi ích.
Thế nhưng phụ hoàng có thể đừng nhìn hắn ta bằng ánh mắt đó rồi thở dài được không? Hắn sẽ tự ái đó!
Trong lúc Vương Trì Việt cảm thán phận mình, đỉnh đầu vang lên tiếng rống giận khiến hắn giật nảy mình: “Vương Trì Việt, con giỏi lắm!”
Kiệu của thái tử khác rất nhiều kiệu bình thường, đoàn người Vương Lăng Phong đi tới đâu là người dân lại cung kính cúi chào tới đấy.
Họ không hề bị ép buộc, họ cúi đầu là vì muốn thể hiện sự biết ơn của mình với vị thái tử tài ba này.
Trong kinh thành, ngoài Hà đại tướng quân và con trai trưởng của ông ra thì cũng chỉ có Vương Lăng Phong nhận được đãi ngộ đặc biệt này.
Đoàn người Vương Lăng Phong đi tới phủ của Hà đại tướng quân thì dừng lại.
“Thái tử điện hạ lại tới tìm Hà Thiên Nhật à?”
“Chắc chắn rồi, tình cảm của hai người bọn họ, làm gì có ai trong kinh thành mà không biết chứ!”
“Nhưng ta nghe nói hoàng đế điện hạ rất không ủng hộ mối quan hệ này!”
“Ngươi thử có nhi tử yêu đương với người đồng giới đi xem có thể chấp nhận được hay không, đúng là nói thừa.”
“Không biết hôm nay thái tử có gặp được người không nhỉ, từ khi mối quan hệ của hai người này bị phanh phui, cứ hai hôm thái tử điện hạ lại chạy tới nơi này nhưng đến giờ vẫn không gặp được người.”
“Các ngươi nhiều chuyện vừa thôi, dám bàn tán sau lưng thái tử, cẩn thận bị bắt vào ngục tối đấy!”
Nghe lời đe dọa, đám người dân tụ tập lại xem kịch vui mới sợ hãi tản ra.
Thính lực của Vương Lăng Phong rất tốt, mỗi một câu nói y đều nghe rõ ràng.
Thế nhưng y không hề để tâm, trên đất nước này nhiều chuyện như vậy, nếu chuyện nào y cũng để tâm thì sớm muộn gì cũng phát điên.
Trên thế giới này, người duy nhất có thể nhận được sự quan tâm của y chỉ có một mình bảo bối mà thôi.
Kiệu dừng lại, Vương Lăng Phong xuống kiệu, không quản thân phận thiên tử, một mình đứng trước cánh cửa phủ to lớn, chắp tay hành lễ: “Thái tử Vương Lăng Phong tới hỏi thăm Hà tướng quân, mong tướng quân mở cửa.”
Mặc dù cửa vẫn đóng kín nhưng bên trong lại có âm thanh đối vọng ra: “Thái