“Cậu cứ ở tạm chỗ này trước đi, đợi một lát nữa Lăng Phong trở về sẽ tự mình sắp xếp cho cậu sau.” Phó Tự Xuyên dùng khả năng của mình sắp xếp cho cậu một chỗ nghỉ.
Sau khi hướng dẫn qua cho cậu những việc nên và không nên làm tại nơi này, hắn ta cũng phải rời đi.
Công việc báo cáo không phải chỉ có phó chỉ huy, người như hắn cũng phải đi báo cáo đó.
Thiên Nhật dùng ánh mắt tò mò quan sát mọi thứ.
Kể từ khi bước xuống phi thuyền, cậu đã nhận ra rằng hành tinh mới này khác hẳn với Ám tinh mà cậu gắn bó nửa đời người.
Nếu như Ám tinh là nơi nghèo tài nguyên, chỉ có người nghèo mới ở thì nơi này chỗ nào cũng là nhà cao tầng.
Chỉ một cái liếc mắt, cậu đã có thể nhận ra được cơ sở hạ tầng của nơi này thuộc dạng tiên tiến đến mức độ nào.
Sợ là còn vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Ví như cái ô tô có thể bay lơ lửng kia, quả thật rất đáng mơ ước.
“Thế giới này tốt thật đấy.”
Ước gì cậu cũng là người của hành tinh này.
Sở hữu một thân phận nhỏ, một công việc nhỏ, sống một cuộc đời bình thường.
Cho dù không đầy đủ xung túc thì cũng không sợ bữa đói bữa no.
Nghĩ đến người đàn ông từ trên trời rơi xuống, Thiên Nhật không tự chủ mà nuốt nước bọt.
Người đó không chỉ có ngoại hình hút mắt mà còn rất giỏi.
Giữ chức vị phó chỉ huy gì đó thì chắc chắn không phải người tầm thường.
Ở một hành tinh giàu có như vậy mà còn không phải người tầm thường, thân phận này quả thật khiến người ta đỏ mắt.
Cậu vô duyên vô cớ được người ta để mắt đến, phải biết nắm thật chắc cơ hội ngàn vàng này mới được.
Thiên Nhật vô cùng ngoan ngoãn, nghe theo sắp xếp của Phó Tự Xuyên, ngoan ngoãn ở trong căn phòng nhỏ.
Cho dù thời gian trôi qua thật lâu, cổ họng khát khô, bụng được cho ăn quen bắt đầu kháng nghị, cậu cũng yên lặng chờ đợi.
Người kia đi đâu lâu vậy?
Từ khi gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên người đó rời khỏi cậu lâu như thế.
Trước đây cậu không nhận ra, giờ mới biết rằng việc không thể gặp mặt người đó cũng có thể khiến cậu khó chịu.
Cậu không phủ nhận chính mình thấy nhớ người đó.
Liệu anh ấy có bỏ quên mình rồi không?
Người ta là phó chỉ huy gì đó, công việc rất nhiều, bỏ quên một người xa lạ như cậu cũng có thể hiểu được.
Đối với cậu, người ta có thể là tất cả, nhưng đối với người ta, tùy tiện cũng có thể chọn ra một người như cậu.
Càng nghĩ, tâm tình của Thiên Nhật càng xấu.
Cậu ngồi dài trên ghế sô pha, mặc dù đệm mềm mại nhưng lại không khác gì đang ngồi trên đá tảng, cứng đến phát đau.
Bọn họ mới chỉ gặp nhau mấy ngày, chính cậu không ngờ rằng cậu lại nảy sinh lòng ỷ lại vào người đó nhanh đến thế.
Thiên Nhật ngồi trên sô pha giả chết.
Không biết đã bao lâu trôi qua, phía ngoài mới truyền tới tiếng động.
Là anh ấy tới ư?
Lâu như vậy rồi, chắc chắn là anh ấy tới nhỉ?
Thiên Nhật nhịn không được ngước mắt, trong mắt toàn là mong đợi.
Cậu nhớ người đó!
*Kịch*
Cửa phòng hé mở, một người tiến từ ngoài vào.
Thiên Nhật nhìn người đó, đôi mắt lập tức tối lại.
Không phải anh ấy!
Thiên Nhật mới tới nơi này, ngoài những người ở trên phi thuyền ra thì cậu chưa từng gặp qua người nào khác.
Tỉ lệ gặp được người quen so với người lạ thấp hơn rất nhiều.
Việc cậu gặp phải người lạ trong trường hợp này cũng không có gì quá khó đoán.
Thiên Nhật nhìn cái người mặt hoa da phấn, ngoại hình được chỉnh trang gọn gàng đẹp mặt thì không khỏi cảm thán.
Quả nhiên là không có người nào xấu, chỉ có kẻ không biết làm đẹp.
Người này thoạt nhìn thì dáng vóc thì tầm thường nhưng khi kết hợp với đống đồ hàng hiệu trên người thì lại cực kì có sức hút.
Thiên Nhật nhìn hắn ta một lần, nhịn không được lại nhìn thêm vài lần.
Theo lẽ thông thường, người tới cần đánh tiếng trước.
Thiên Nhật ngoan ngoãn đứng bên cạnh ghế sô pha, đối mắt với người vừa đến, chờ hắn ta nói chuyện.
Một phút trôi qua, người đó vẫn đứng yên không lên tiếng, dùng đôi mắt được chăm sóc cẩn thận quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Cảm giác bị dò xét trực tiếp thế này quả thật không dễ chịu chút nào.
Hay là ở hành tinh này chủ phải lên tiếng chào khách trước?
“Xin chào, tôi là Thiên Nhật, cho hỏi cậu là ai vậy?”
Văn Mộc khinh thường cười nhếch mép: “Thiên Nhật, cái tên quê mùa thật đấy.”
Thiên Nhật: “...”
Ý gì đây?
Lần đầu tiên có người dám sỉ nhục cái tên cậu khó khăn lắm mới nghĩ ra được này đó.
Mặc dù số lượng người biết được tên của cậu cũng không nhiều.
Nhưng đây cũng không thể là lý do để người khác có quyền chê cười tên cậu được.
“Vậy chắc tên của cậu hay lắm nhỉ?”
“Chắc chắn không quê mùa như mày.”
“Ha ha, thế cho hỏi quý tính đại danh của cậu để tiện xưng hô nhỉ.”
Trong lòng Thiên Nhật không ngừng chửi thầm tên khốn không biết từ đâu chui ra này.
Tuy nhiên ngoài mặt cậu vẫn phải tươi cười nhẹ nhàng.
Dù sao đây cũng là nơi đất khách xa lạ, cậu còn có một người quen làm phó chỉ huy của nơi này.
Nếu như đã quyết tâm muốn ở nơi này ăn cơm mềm, cậu cần phải nhẫn nhịn thật tốt.
Bắt đầu từ người này đi.
Văn Mộc hất cằm, dùng thái độ của người bề trên nhìn xuống tiện dân, khinh thường nói ra tên của mình: “Văn Mộc.”
Thiên Nhật: “...”
Từ khi nào mặt trời lại quê