Tối, Vương Lăng Phong nhận được triệu tập khẩn cấp từ phía chỉ huy.
“Ở nhà đợi anh, anh sẽ về sớm.”
Thiên Nhật gật mạnh đầu: “Được!”
Đi đi, mau đi đi.
Cậu thật sự không còn mặt mũi nào để đối diện với người này nữa rồi.
Tâm trí của cậu từ đầu đến cuối đều đặt ở nụ hôn hồi trưa kia.
Nhiệt độ cùng sự ẩm ướt vẫn còn vương nơi đầu môi, càng nghĩ, mặt cậu càng đỏ.
Sao lại hôn mình chứ!
A A A!
Cho dù có là thế thân đi chăng nữa… cũng không nên hôn mình chứ.
A A A!
*Tinh Tong*
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Thiên Nhật đang lăn lộn trên ghế ngẩn ngơ ngóc đầu dậy.
Ai?
Phó Tự Xuyên?
Trong thời gian này, người mà Thiên Nhật gặp được ở nhà của Vương Lăng Phong ngoài chủ nhân ngôi nhà ra cũng chỉ có Phó Tự Xuyên.
Vương Lăng Phong vừa mới rời đi, không thể trở lại sớm như vậy, mà cho dù có trở lại đi nữa thì đây là nhà của anh, anh cũng không cần phải bấm chuông.
Kết luận duy nhất là Phó Tự Xuyên.
Thiên Nhật đi ra mở cửa: “Phó Tự Xuyên à? Vương Lăng Phong kêu anh tới lấy đồ gì ư?”
Thế nhưng, những người xuất hiện ở trước cửa khiến cậu không khỏi giật mình: “Mấy người là ai?”
Đám người mặc đồ đen không nói không rằng, liếc mắt ra hiệu cho nhau.
Không để cậu kịp phản ứng, bọn chúng đã sử dụng biện pháp gây mê cao cấp nhất, không một tiếng động đưa người rời khỏi căn nhà.
Thiên Nhật tỉnh lại một lần nữa phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn phòng khá sang trọng nếu như không muốn nói là sa hoa.
Mùi hương cà phê khử trùng vừa mũi không ngừng xông tới.
Đèn chùm pha lê lộng lẫy trên đầu, đệm giường bằng chất liệu cực kì mềm mại, diện tích căn phòng rộng rãi, cửa sổ sát đất chứa đầy ánh sáng.
Từ góc độ này, có thể đoán ra được căn phòng này nằm ở vị trí cách mặt đất khá xa.
Nhà vệ sinh phát ra tiếng nước chảy.
Có người đang ở trong đó.
Tắm ư?
Thiên Nhật thầm than không ổn.
Cậu không ngây thơ đến mức không đoán ra được chuyện gì đang chờ mình phía trước.
Một đám người lạ mặt tới bắt cậu tới nơi này cộng với người không rõ đang sử dụng nhà tắm, mục đích thật sự quá dễ đoán.
Cũng không khó để xác định kẻ đứng sau chuyện này là ai.
Nếu không phải do tên điên ngu ngốc Văn Mộc kia làm, cậu chắc chắn sẽ đi bằng đầu.
Điều quan trọng nhất bây giờ cậu cần làm đó chính là tìm cách chạy thoát… bên ngoài, liệu có người canh giữ hay không?
Thiên Nhật nhìn chằm chằm cửa nhà tắm đang đóng kín, chậm chạp bước xuống giường.
Mỗi động tác của cậu đều cực kì cẩn thận, đề phòng người trong nhà tắm có thể đi ra bất cứ lúc nào.
Cũng may là đám người đó bắt cậu tới đây nhưng không trói cậu lại.
Thiên Nhật rón rén đi đến cửa, cạnh một tiếng, đem cánh cửa mở ra.
Đầu nhỏ cẩn trọng thò ra ngoài, quan sát bốn phía.
Không có ai?
Thật sự không có ai?
Tên kia đúng là bị ngu à? Tốn công cho người bắt cậu tới tận đây rồi, vậy mà ngay cả người canh gác bên ngoài cũng không có.
Này cũng quá khinh thường cậu rồi đi.
Thiên Nhật trong lòng vui vẻ, chạy khỏi phòng bao.
Hành lang dài rộng vô cùng sang trọng, không gian thoang thoảng hương hoa, ánh sáng vàng phát ra từ những chiếc đèn gắn trên trần nhà bao chọn toàn bộ không gian.
Thiên Nhật đi dọc hành lang dài, từng bước chân nện xuống nền nhà vang lên âm thanh vui tai.
Ngoài tiếng bước chân của mình ra, cậu không nghe thấy tiếng bước chân của bất kì ai khác.
Chẳng lẽ ngoài cậu ra thì thật sự không có ai ở đây ư?
Sự thật, đương nhiên không giống như những gì cậu nghĩ.
Nơi cậu đang ở là một khách sạn rất lớn.
Tầng cậu bị nhốt nằm ở tầng trên cùng, cũng là tầng riêng tư nhất của khách sạn, nơi đặt phòng tổng thống.
Đây cũng là lý do mà vừa rồi Thiên Nhật không gặp ai ở trên kia.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Người phục vụ đang đẩy một cái xe đi trên hành lang, thấy Thiên Nhật đang lén lút bước đi thì lịch sự chào hỏi.
Thiên Nhật thấy phục vụ không khác gì thấy ân nhân cứu mạng, lập tức chạy tới: “Chào cậu, cho hỏi lối ra ở đâu vậy?”
Thiên Nhật dựa vào hướng dẫn của phục vụ, lén lút đi trên hành lang tối om.
Cậu không dám đi bằng cửa chính, sợ rằng người trong phòng đã phát hiện cậu không còn ở đó, đã cho người đi tìm.
Vẫn là chuồn êm bằng cửa sau là lựa chọn đúng đắn hơn.
Nhìn lối ra trước mặt, trái tim hồi hộp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sắc trời đã tối, có vẻ như cậu đã hôn mê rất lâu rồi.
Không biết anh ấy đã biết mình bị bắt cóc chưa, liệu anh ấy có lo lắng cho mình không?
Mắt thấy chỉ còn cách cánh cửa của sự tự do một vài mét, thì bỗng nhiên từ bụng dưới truyền tới cảm giác nóng rực.
Đôi chân mềm nhũn không nghe theo điều khiển.
Thiên Nhật hít