Ghế da hổ vừa lúc thích hợp với hình thể của Lương Sở Uyên, nếu là Tô Yểu ngồi lên nhìn sẽ có chút không hợp.
Cô quá thon thả nhưng lại không mất đầy đặn.
Lương Sở Uyên cầm hai mắt cá chân cô, kéo lên cao ngang bằng bả vai của anh, anh nhìn một mảnh màu đỏ thắm, thủy quang rực rỡ, hai cánh môi âm hộ mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy lông tóc thưa thớt và lỗ nhỏ chưa kịp khép kín.
Tô Yểu giật giật đầu gối, muốn co chân lại, "Lạnh quá."
Điều hòa thổi ra khí lạnh như vậy, lạnh căm căm mà nhắm thẳng vào chân cô, cô cảm thấy có chút khó chịu, tâm tư vừa động, đột nhiên thu hồi chân từ trong tay anh, dùng đầu ngón chân cọ cọ lên quy đầu tròn vo kia.
Quy đầu đang cúi đầu giống như nhảy nhảy lên.
[nhịn không nổi đi.]
Trong mắt cô xẹt qua tia giảo hoạt, rất có hứng thú mà cong đầu ngón chân, du tẩu dọc theo hình dáng côn th*t, từ trên, xuống dưới, cuối cùng dừng trên trứng dái nặng trĩu.
Nhẹ nhàng mà cọ sát.
Một chân vừa dài vừa nhỏ, ở dưới ánh đèn, giống như bạch ngọc ánh vào mắt Lương Sở Uyên.
Anh nghe được trong lòng Tô Yểu không ngừng nói lời cợt nhả.
Nghĩ đến bình thường ở trên giường luôn là anh khống chế tiết tấu, hiện tại cô đảo khách thành chủ, trong lòng liền hưng phấn không chịu được, dùng bàn chân đi ma sát côn th*t của anh thì cũng thôi, cùng im lặng đánh nhịp lên...
Một hai ba bốn, ma âm đánh vòng, Lương Sở Uyên vừa tức lại vừa buồn cười, trong phút chốc liền bẻ chân cô ra.
Tô Yểu cả kinh, [làm gì?]
"Làm em."
Tô Yểu ngây ngốc mà nghĩ, cô hỏi ra miệng sao?
Nhưng mà không đợi cô làm rõ tình hình, nhục huyệt đột nhiên hứng lấy một còn thuyền cự luân, thế tới rào rạt, thẳng tắp đâm đến chỗ sâu nhất hoa tâm.
Cô thét chói tai ra tiếng: "A...Quá lớn, quá lớn, anh chờ một chút..."
Hồi lâu không vào, không chỉ là Tô Yểu không chịu nổi mà Lương Sở Uyên cũng cảm thấy có chút đau. Anh nhanh chóng động thân, côn th*t cực đại đâm vào nộn huyệt vang lên tiếng vang phụt phụt, tinh hoàn ở ngoài miệng huyệt, vội vàng giống như muốn cùng chen đi vào.
Anh đại khai đại hợp thao làm, Tô Yểu cuộn người như con tôm ở sô pha, eo vừa mỏi vừa đau, cô ồn ào: "Ôm em, ôm em."
Lương Sở Uyên bế cô lên, trực tiếp đặt xuống thảm trên mặt đất. Cửa sổ sát đất bên cạnh mở ra một chút, cùng với gió thổi ra từ điều hòa làm Tô Yểu nổi da gà toàn thân, cô rầm rì kêu, hai cái đùi tách ra, giống như cùng kéo, gắt gao kẹp chặt Lương Sở Uyên.
Trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy màn cửa bị thôi bay một góc, sắc trời ngoài phòng đen nhánh như mực, tự nhiên nghĩ: [hình như chưa từng làm ở bên ngoài.]
Lương Sở Uyên bỗng dưng dừng lại.
Cô hoàn hồn, câu chân, dùng sau lưng cọ sát eo của anh, "Dừng lại làm gì?"
Lương Sở Uyên không lên tiếng, nghĩ: [anh thấy em vẫn luôn nhìn bên ngoài, muốn ra ngoài sao?]
Trong lòng Tô Yểu lộp bộp, người này đi guốc trong bụng cô sao?
Cô vội vàng áp lên người anh, từ trên cao đối diện anh: "Bên ngoài rất nhiều muỗi, đi ra ngoài bị cắn chết." Trong lòng lại nghĩ: [tổn thọ đó, đi ra ngoài bị người nhìn không nói, ngày mai còn có thể lên tin tức xã hội.]
Lần đầu tiên Lương Sở Uyên cười to ra tiếng trong lúc làm tình.
Tô Yểu không hiểu ra sao, liền giật