Đôi mắt này chính là ấn tượng đầu tiên của Lương Sở Uyên đối với Tô Yểu.
Anh có nói là đôi mắt cô rất đẹp.
Mà lúc ấy cô cũng nghe được, tuy rằng nghĩ đó là ảo giác.
[Tôi còn muốn mời cô làm người mẫu.]
Tô Yểu nín thở, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến những hình ảnh không thể miêu tả kia, cô nói lắp bắp: "Tôi, tôi không có kinh nghiệm."
Lương Sở Uyên nghiêm túc suy nghĩ, [Chưa nói tới kinh nghiệm nhưng đúng là yêu cầu thật sự kiên nhẫn.]
"Là ngồi bất động vài tiếng đồng hồ sao?"
[Còn xem muốn vẽ cái gì.] Lương Sở Uyên giống như đem việc tùy tiện nói chuyện thành chính sự mà nói, [Sẽ dựa theo tiêu chuẩn để trả tiền công, giá hữu nghị còn có thể tăng thêm.]
Tô Yểu xì cười: "Đều nói là giá hữu nghị sao còn có thể tăng thêm, tôi làm miễn phí cho anh."
[Cô đồng ý?]
"Nhưng mà tôi phải xem xét lại đã, anh cũng biết, thời gian của tôi cũng không tự do."
Sinh hoạt sáng đi chiều về, thật vất vả mới có một ngày nghỉ, cô không nghĩ lại muốn ngồi liên tiếp vài tiếng đồng hồ bất động.
[Đương nhiên sẽ sắp xếp theo thời gian của cô.] Trong mắt Lương Sở Uyên hàm chứa ý cười, [Tô Yểu, cô nhận lời, tôi rất vui.]
Tô Yểu nghi hoặc: "Nếu như theo điều kiện của anh, muốn tìm người mẫu hẳn là không khó mới đúng."
[Chính là bọn họ cũng không phải cô.]
Tô Yểu hơi giật mình, nhất thời không nói gì.
Lúc này Lương Sở Uyên mới phát hiện ra lời nói có nghĩa khác, lại nói: [Đôi khi linh cảm cũng có móc nối với hợp mắt.]
Tô Yểu thoải mái hơn một chút, cô buông tay: "Vậy được rồi, bên này tôi liền miễn phí cho anh, nếu anh nói tôi không hợp mắt, tôi khó có thể đảm bảo không đạp cửa bỏ đi."
Lương Sở Uyên không tiếng động mà cười lộ răng, nhưng không đợi Tô Yểu thấy rõ ánh sáng trong mắt anh, toàn bộ căn phòng liền tối đen.
Chỉ có ánh trăng.
"Sao, sao vậy?"
Bên tai không có thanh âm, Tô Yểu theo bản năng nắm chặt tay Lương Sở Uyên: "Tôi không nghe được anh đang nói cái gì."
Trong bóng đêm, sóng mắt Lương Sở Uyên lưu động, anh biết đây chỉ là tình huống ngoài ý muốn ngẫu nhiên xảy ra, qua một lát sẽ có điện trở lại.
Nhưng mà anh lại không muốn thoát khỏi bàn tay cô đang nắm lấy tay mình kia.
Cô ỷ lại anh--Đúng lúc anh rất thích cảm giác bị ỷ lại này.
Người bên cạnh anh, bao gồm cả Lương Sở Thương anh tôn trọng nhất, đều không thể tránh được mà đối đãi với anh như người tàn tật. Cho dù trừ việc không nói chuyện được, các phương diện khác đều giống như người bình thường, nhưng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có chút đối đãi đặc thù, đồng