Lúc đi đến dưới lầu chung cư, Tô Yểu nhận được một tin nhắn.
Lương Sở Uyên nói, khăn quàng cổ của cô còn ở nhà anh.
Tô Yểu cười trả lời: Nếu vậy thì anh mang lại đây cho em đi.
Khăn quàng cổ là cô cố ý để quên.
So với suy nghĩ của cô, Lương Sở Uyên còn nội liễm thẹn thùng hơn một ít, có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành của anh quá đơn thuần. Không có liên quan đến vấn đề này, Tô yểu biết cũng không nhiều lắm, cô chỉ biết anh sống tại nước F từ nhỏ, được giáo dục khép kín, ít tiếp xúc với người khác, cho đến mấy tháng trước mới trở về mà thôi.
Tô yểu nghĩ, nếu trực tiếp để anh đưa cô về nhà, hai người bọn họ có thể sẽ giống như lúc ăn mì vậy, xấu hổ đến mức không biết nên nói cái gì.
Từ khu đông đi đến khu tây, khoảng cách mười lăm phút, hẳn là đủ để Lương Sở Uyên bình tĩnh chứ?
Đi ra khỏi thang máy, Tô Yểu cúi đầu lấy chìa khóa trong túi, vang lên tiếng sột soạt sột soạt, vậy mà cửa lại mở ra vô cùng thần kỳ.
Có người?
Tô Yểu nhất thời trở nên khẩn trương.
Cho đến khi có một người phụ nữ đi ra, "Đã về rồi à?"
"..." Tô Yểu thở phào nhẹ nhõm, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
...
Tô Yểu đổi giày xong bước vào, Mộc Vi vẫn luôn đi theo phía sau cô lải nhải.
"Ngày hôm qua sao con không trở về ngủ? Gọi điện thoại cũng không nghe."
"Uống rượu sao? Cùng ai uống? Nam hay nữ?"
"Người như thế nào? Là người Ôn thành sao?"
Tô Yểu dùng sức mở ra cửa phòng, đánh gãy lời nói của bà: "Mẹ!"
Mộc Vi nhanh chóng dừng bước: "Làm sao, con còn không cho mẹ hỏi sao?"
"Không phải," Tô Yểu mỉm cười, "Con muốn thay quần áo."
Đóng cửa lại, rốt cuộc bên tai cũng khôi phục yên tĩnh. Tô Yểu đau đầu mà cởi quần áo trên người ra, vừa ngửi, tất cả đều là mùi rượu. Cô ghét bỏ mà đem quần áo bẩn ném vào giỏ, cô lõa thể mà tìm quần áo lại phát hiện phòng đã được dọn dẹp. Bộ quần áo muốn mặc kia không tìm thấy, cô chỉ có thể chọn một bộ quần áo dài tay tùy tiện tròng vào người, đứng trước gương nhìn thấy áo màu lục đậm cùng quần màu hồng nhạt ống rộng, nhìn thế nào cũng thấy không quá thuận mắt.
"Yểu Yểu, di động con có tin nhắn kìa!"
Ngoài cửa có một tiếng rống, lập tức nhắc nhở Tô Yểu một việc.
Chết rồi!
Cô cuống quít chạy ra ngoài, lấy di động, vừa nhìn lập tức hai mắt tối sầm--
Lương Sở Uyên nói anh ở dưới lầu.
Chính là không thể gọi người tới rồi lại bảo người đi đi.
"Ai vậy?" Mộc Vi duỗi cổ lại nhìn.
"Không ai cả." Tô Yểu bỏ điện thoai, bước nhanh đến huyền quan, lấy áo khoác mặc vào, "Con xuống lầu...Mua chai