Từ trong nhà Lương Sở Thương đi ra đã là 9h tối.
Gió lạnh thổi mạnh, Tô Yểu khẩn trương hỏi Lương Sở Uyên: "Anh cùng đại ca đi thư phòng nói chuyện gì vậy? Nói lâu như vậy."
Khi cô ra khỏi phòng để quần áo, Lương Mặc liền ở cửa chờ cô, nói là muốn mang cô đi tham quan toàn bộ căn nhà, cô đương nhiên là không cự tuyệt. Phòng ở rất lớn, chờ hai người xem xong một lượt trở lại nhà ăn, hai người đàn ông đã sớm không thấy bóng dáng.
"Hẳn là đi thư phòng nói chuyện rồi." Lương Mặc nói.
Tô Yểu không nghi ngờ gì, cùng Lương Mặc thu thập chén đũa, nói nói cười cười, chờ một lúc sau Lương Sở Thương cùng Lương Sở Uyên mới xuất hiện.
"Nói xong rồi?" Lương Mặc hỏi.
"Ừ." Đáp lời chính là Lương Mặc, tầm mắt Lương Sở Thương lại nhìn về phía Tô Yểu, anh ta muốn nói lại thôi, đáy mắt ấp ủ cảm xúc ý vị không rõ, tựa như kinh ngạc, lại tựa như hoài nghi.
Lương Mặc liền nhớ đến câu hỏi cô ấy nghe được lúc nãy.
Chẳng lẽ Tô yểu thực sự không biết ngôn ngữ của người câm điếc?
Tô Yểu đồng thời bị ba người nhìn chằm chằm, không khỏi sợ hãi mà sờ sờ mặt, "Trên mặt em có cái gì sao?"
[không có. Chờ lúc về anh sẽ nói với em.]
Lương Sở Uyên truyền lại một ánh mắt như vậy, Tô Yểu liền yên tâm, thẳng đến khi rời khỏi mới mở miệng hỏi anh chuyện là như thế nào.
[anh ấy biết chuyện của chúng ta.]
Tâm Tô Yểu căng thẳng, "Biết cái gì? Đọc tâm?"
Lương Sở Uyên gật đầu.
"Vậy anh ấy sẽ không xem em là kẻ lừa đảo chứ!" Tô Yểu sợ nhất là cái này.
[sao có thể như vậy? Em có thể lừa gạt anh nhất thời, còn có thể lừa gạt anh một đời sao? Anh ấy lúc nghe được đúng là im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời dị nghị gì, chỉ nói anh...] Lương Sở Uyên dời mắt.
Tô Yểu nóng nảy, vội vàng bẻ cằm anh qua, nhìn vào mắt anh nói: "Nói anh làm cái gì? Mau nói cho em biết!"
Lương Sở Uyên cười, [nói anh đối tốt với em.]
Tô Yểu như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, đẩy đẩy bả vai anh: "Anh thật đáng ghét, còn cố ý trêu em."
[vui không?]
Tô Yểu giơ ngón tay, ý cười cũng không giấu được, "Một chút."
[chỉ là một chút sao?] Lương Sở Uyên cúi đầu, càng dán càng gần, hai người đang ở trên đường nhỏ, bóng dáng dưới đèn đường sắp hòa thành một thể.
"...Anh đừng nháo em nữa." Tô Yểu né mắt ra, không có mặt mũi tú ân ái ở nơi công cộng. . Truyện Trinh Thám
Lương Sở Uyên đúng lúc thu hồi thân mình, bắt lấy tay cô xoa xoa, [làm trao đổi, anh ấy cũng thẳng thắn với anh một việc.]
Đem việc của Lương Sở Thương cùng Lương Mặc nói cho Tô Yểu, vốn dĩ Lương Sở Uyên cũng có suy nghĩ như vậy, anh nghĩ sau khi Tô Yểu biết được sẽ bị dọa đến.
Nhưng Tô Yểu lại đoán ra trước, "Là...Việc của anh ấy cùng Lương Mặc tỷ?"
[em biết?] Lương Sở Uyên có chút kinh ngạc, [Lương Mặc tỷ nói cho em?]
Tô Yểu lắc đầu, "Em đoán." Lại nói: "Nhà mới của anh ấy còn có phòng để quần áo của Lương Mặc tỷ. Nói như thế nào cũng là người có sự nghiệp lại có bất động sản, anh