Sau khi phỏng vấn xong tài xế cho Điền Lệ Quân, Tô Yểu đi vào toilet.
"Alo, mẹ."
Mẹ Tô giống như đang nhặt rau, đầu dây điện thoại truyền đến từng trận tiếng vang sột soạt, "Yểu Yểu, còn cùng Tiểu Tằng kia gặp mặt, cảm giác thế nào?"
"Cũng như vậy thôi mẹ." Tô Yểu hàm hồ nói.
"Cái gì lại là cũng như vậy, Tằng a di nói với mẹ con không chịu cùng Tiểu Tằng đi xem phim!"
Tô Yểu trầm mặc, ngàn vạn lần không nghĩ tới Tằng Bích Thiêm sẽ cáo trạng.
Mẹ Tô tiếp tục truy vấn: "Sao lại như vậy? Có phải con không hài lòng hay không?"
"Con cũng không phải vừa lòng hay không," Tô Yểu nhìn chính mình trong gương, "Chính là con không thích, cảm giác không đúng."
Tằng Bích Thiêm người này nhiệt tình hay nói, cũng không có sai, nhưng Tô Yểu thực sự không thích trong mắt hắn lộ ra cỗ ham muốn nhất định phải có được kia, làm người nhìn rất không thoải mái.
Có thể là cô bắt bẻ, nhưng cô thật sự không nghĩ tạm chấp nhận.
"Ai da, Yểu Yểu, con như vậy không được đâu, tìm người dựa vào cảm giác quá khó khăn, như vậy sau này con muốn tìm như thế nào?"
"Việc này để con xong việc rồi hẵng nói." Tô Yểu không muốn tiếp tục nói cái đề tài này, "Mẹ, con phải đi ra làm việc, cứ như vậy nhé."
Vội vàng cúp điện thoại, Tô Yểu đi ra toilet, trên mặt lại treo lên biểu tình công thức hóa.
Lát nữa cô phải đi qua tòa nhà thế kỷ một chuyến. Hai ngày nữa Điền Lệ Quân muốn đi gặp một người bạn quan trọng, phải gãi đúng chỗ ngứa, người bạn kia thích hội họa, cô là trợ lý của Điền Lệ Quân, đương nhiên trở thành chân chạy việc. Nghe nói mấy ngày hôm nay tòa nhà thế kỷ bên kia có triển lãm tranh, đi qua đó xem hẳn là có thu hoạch.
Qua hai trạm tàu điện ngầm chính là tòa nhà thế kỷ, Tô Yểu đi thẳng đến tầng cao nhất, đưa ra thư mời liền bắt đầu nhìn ngó một cách cưỡi ngựa xem hoa.
Điền Lệ Quân cho cô thời gian cũng không nhiều.
Nhưng một tầng lầu cũng có không ít tác phẩm, Tô Yểu xem đến hoa cả mắt, cuối cùng quẹo vào một góc hẻo lánh nhất, cô nghiêm túc mà nhìn bức họa trên tường, nhớ lại yêu cầu của Điền Lệ Quân.
"Chỉ cần là bức họa cô xem không hiểu là được."
Yêu cầu này quá mức trống rỗng, Tô Yểu nhìn qua nhiều tác phẩm như vậy, chỉ có bức họa trước mắt này mới làm cô cảm thấy mới lạ,
Lấy màu đỏ tươi làm nền, mấy đường cong màu vàng cam rơi rụng trong đó, ngoài ra cũng không có màu sắc nào khác.
Tên tác phẩm là "Ánh trăng".
Lửa nóng cùng ánh trăng, cảm giác hai thứ không có một chút dính dáng nào.
Đang do dự có muốn quyết định chọn bức họa này hay không, bả vai đột nhiên bị người khác điểm hai cái, Tô Yểu quay đầu, nhìn thấy người tới vô cùng kinh ngạc: "Trùng hợp vậy sao."
Cách lần gặp mặt trước đó khoảng nửa tháng, Tô Yểu phát hiện, mặt mày thâm thúy của Lương Sở Uyên dưới ánh đèn triển lãm u tĩnh, đối lập với ánh