Hoàng Uyển từ chức.
Trong văn phòng, chuyện bát quái về cô ta phiên bản gì cũng có, có người nói cô ta nói dối việc mang thai, có người nói cô ta đúng theo ý nguyện có thể mang con tiến vào Côn gia, cũng có người nói cô ta bị Côn nhị thiếu mang đến bệnh viện phá thai...Mọi chuyện xôn xao, nhiệt độ của đề tài này hồi lâu cũng không giảm.
Đến việc tiểu tam...Người khác không rõ ràng lắm, Tô Yểu lại biết. Tôn Giai Nhụy bị Hoàng Uyển nháo làm thanh danh vô cùng xấu, làm liên hôn hai nhà Tôn Lương thất bại, vì tránh đầu sóng ngọn gió, cô ta bị người nhà đưa ra nước ngoài, trong thời gian ngắn có thể sẽ không trở lại.
"Nghiêm trọng như vậy?" Tô Yểu không nghĩ tới Hoàng Uyển có thể nháo đến mức này. Nhưng nghĩ lại cũng thấy có dấu vết để lại, Hoàng Uyển cá tính cường ngạnh, thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, bức cô ta nóng nảy thật đúng là việc gì cũng có thể làm được. Vạn sự không có tuyệt đối.
"Đều là chính cô ta làm." Lương Sở Uyên nói.
Tô Yểu im lặng, nghĩ thầm tất cả những việc này không khỏi quá mức trùng hợp. Nhưng mà loại ý niệm này chỉ hiện lên trong một cái chớp mắt đã bị dập tắt, cô không muốn nghĩ nhiều, bỏ qua việc trùng hợp hay không trùng hợp sang một bên, mối quan hệ hỗn loạn của ba người kia bị phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lương Sở Uyên nhìn cô phát ngốc, sờ sờ bụng nhỏ của cô, "Hôm nay thoải mái hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi."
Hoàng Uyển từ chức, công ty tạm thời chưa tìm được người thay thế vị trí của cô ta, Tô Yểu bận làm việc, chờ đến khi phản ứng lại, kinh nguyệt của cô đã chậm một tuần.
Cái hiện tượng này có rất nhiều khả năng, cô không dám đi kiểm tra, cũng không dám để cho Lương Sở Uyên biết, trong lòng vừa trốn tránh lại vừa chờ mong, sợ hy vọng lại thất vọng, càng sợ trong bụng thật sự có thêm một tiểu sinh mệnh. Thấp thỏm hai ngày, dậy sớm vào WC phát hiện vết máu, cô lại nhất thời buồn bã, trong lòng thực hụt hẫng...Hóa ra cô vẫn luôn mong chờ một sinh mệnh nhỏ đến. Nhưng loại cảm xúc tiêu cực này không duy trì bao lâu, bởi vì đau bụng kinh quá mức hành hạ người, cô đau đến mức không thể đi làm, chỉ có thể xin nghỉ ở nhà nằm, nhìn theo Lương Sở Uyên ra cửa đi làm--
Đúng vậy, đi làm.
Chuyện Lương Sở Uyên có thể nói chuyện đã không còn là bí mật. Khoảng thời gian trước anh về nhà cũ một chuyến, người chân chính cầm quyền Lương gia ở bên kia, lão gia tử muốn anh trở về công ty làm, anh không thể đối đãi có lệ như với Lương phụ, cũng chỉ có thể đáp ứng.
Lúc trước tuy rằng anh là người câm, nhưng những cái cần học cũng đều đã học, chỉ xem anh có nguyện ý đi làm hay không. Chân chính làm anh đồng ý chuyện này, còn phải kể đến đoạn đối thoại với Lương Sở Thương kia.
"Về công ty giúp anh. Anh vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên được nghỉ ngơi chút đi."
Lương Sở Uyên cười như không cười: "Không sợ em mưu quyền soán vị sao?"
Câu chế nhạo này đều không phải là tin đồn vô căn cứ, người ngoài biết anh trở về, chỉ một thoáng lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều cho rằng Ôn Thành sắp diễn ra một hồi tinh phong huyết vũ.
Đương nhiên, sợ là bọn họ phải thất vọng.
"Em nếu muốn, anh lập tức hai tay dâng lên, vừa lúc anh có thể thả lỏng nghỉ ngơi." Thấy anh vẫn lười biếng, ánh mắt Lương Sở Thương vừa động, như là bắt