Căn nhà hai tầng được xây dựng theo phong cách phóng khoáng, chia là ba phần, hai phòng một sảnh.
Ở sảnh có một cây đàn cổ, đối diện cửa số khắc hoa lan đón ánh mặt trời tạo ra vô số quầng sáng. Có một gian phòng ngủ, một gian khác nhỏ hơn đổi thành phòng đọc sách.
Lương Sở Uyên đem hành lý tới phòng ngủ chính, sau đó dẫn Tô Yểu đi tham quan toàn bộ kết cẩu của căn nhà. Số lần anh đến đây có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn là ấn tượng khi còn nhỏ, sau khi về nước chỉ ghé qua một lần. Nhưng bởi vì là nhà của mẹ anh nên tình cảm của anh đối với nơi này rất sâu đậm.
Anh mang Tô Yểu đến đây cũng thuận tiện để nói với cô một câu.
Tô Yểu nghiêm túc mà nghe Lương Sở Uyên nói chuyện khi anh còn nhỏ, đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc đến quá khứ một cách kỹ càng, tỉ mỉ.
Nhưng mà chuyện xưa cũng chỉ dừng lại ở lúc anh sáu tuổi kia. Những việc sau khi xuất ngoại anh lại không nói.
Trong lòng Tô Yểu có chút mất mát, cũng không biết phần mất mát của chính mình này là đúng hay không -- đó là vết sẹo của Lương Sở Uyên, hiện tại rất vất vả mới có thể kết vảy, cô lại muốn xé ra một tầng, chính tai nghe anh thuật lại ngọn nguồn của vết sẹo, nhự vậy tốt xấu gì cô cũng có thể chia sẽ thống khổ với anh, nhưng lại không xác định được anh có cần hay không.
Từ trong nhà đi ra, bên ngoài là một con đường lát đá trống trải, đối diện với dòng sông xanh biếc, rõ ràng mưa đã ngừng rơi nhưng trên mặt sông lại có gợn sóng nổi lên.
Cổ trấn rất nhỏ, hai người đi bộ bên ngoài một buổi trưa là có thể xem hết những nơi xung quanh. Tô Yểu ngủ một buổi sáng, tới buổi tối tinh thần vẫn rất tốt, cô hưởng thu gió mát mùa hè phất vào mặt, cảm khái: "Nơi này thật yên tĩnh."
Lương Sở Uyên nhìn cô, "Yểu Yểu, chúng ta đi lên núi ngắm sao đi."
Tô Yểu: "A?"
...
Tô Yểu tưởng tượng ra sau núi uốn lượn gập ghềnh, nhưng chờ xe lên đến nơi rồi cô mới phát hiện chỗ này đường núi khá bằng phẳng, còn có đèn đường chiếu sáng, đỉnh núi tuy không tính là cao nhưng cũng đủ để ngắm cảnh.
Ban ngày trời mưa, gió trên đỉnh núi lộ ra sự lạnh lẽo ẩm ướt, có chút giống với hương vị đầu mùa đông. Tô Yểu quấn chặt áo khoác, xuống xe cùng Lương Sở Uyên, hai người rúc vào nhau, cô ngẩng đầu, oa một tiếng: "Đẹp quá."
Thật là sao sáng đầy trời tụ tập cũng một chỗ, trong thành phố ngày càng nhiều nhà cao tầng, xe cũng càng ngày càng nhiều, đã rất lâu cô chưa được ngắm bầu trời đêm đẹp như thế này.
"Thời điểm năm trước về nước, anh đã đến một lần." Lương Sở Uyên dừng lại một chút, "Một mình."
Tô Yểu siết chặt tay anh, "Bây giờ có em cùng anh không phải sao."
Anh cười một tiếng, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, hỏi cô: "Yểu Yểu, em có sợ không?"
"Sợ cái gì?"
"Quỷ." Thanh âm của Lương Sở Uyên rất nhẹ, lẫn trong tiếng gió thổi, "Nơi này rất hẻo lánh, ai biết chắc chắn được đâu?"
Tô Yểu: "..."
Cô yên lặng mà khẩn trương nhìn Lương Sở Uyên, "Anh nói bừa cái gì vậy."
"Không nói bừa đâu. Trước đây cổ trấn này rất nhiều người, sau đó không biết tại sao càng ngày càng nhiều người mất tích, đến bây giờ cũng chỉ còn lại vài người già mà thôi. Nghe nói bọn họ đều biến mất ở dãy núi này, cho nên ngọn núi này còn có một cái tên...Mồ."
Tô Yểu quét mắt nhìn bốn phía, mới vừa rồi