Thời điểm chân giường cọ xát trên tấm ván gỗ phát ra tiếng vang kẽo kẹt, giống như lại dùng thêm chút sức lực giường sẽ bị đâm vỡ tan.
Trên người hai người che một cái chăn, vỏ chăn là tơ lụa, thêu hoa văn hoa hồng khoa trương, theo động tác đại khai đại hợp hoa hồng phập phồng lên xuống, di chuyển ở mặt trên, giống như mặt biển gợn sóng dưới ánh trăng.
Ở trong phòng trần trụi làm tình, Tô Yểu luôn có chút xấu hổ bất an, mỗi lần chăn trượt xuống một chút, cô lại kéo lên một chút. Lặp lại một lần lại một lần, giống như làm không biết mệt, cũng không chê phiền hà. Cuối cùng khi cô lại đang định kéo chăn lên, Lương Sở Uyên bắt được tay cô, lên án nói: "Em không chuyên tâm."
Cô chỉ nói một chữ, "...Lạnh."
Lương Sở Uyên lại cười đâm về phía trước hai cái, "Vẫn còn sợ sao?"
Cô không lên tiếng.
Lương Sở Uyên lại nói: "Sợ còn thủy mạn kim sơn."
Tô Yểu: "..."
Cô cố ý xoắn chặt hoa huy*t, càng va chạm kịch liệt thì càng tao. Sợ kêu ra tiếng, cô cắn chăn, mông bị đẩy lên đến nỗi đỉnh côn th*t tạo lên trên bụng nhỏ một tòa núi nhỏ.
Trên mặt treo ngượng ngùng nhưng ở nơi không nhìn tới được thật ra lại vô cùng dâm đãng.
Lương Sở Uyên nắm lấy vòng eo cô nhanh chóng kích thích, cô quá khẩn trương, phía dưới kẹp còn chặt hơn so với bình thường, vì vậy lần làm tình này lại tăng vài phần thú vị. Anh hơi hơi mỉm cười, bỗng nhiên rút ra toàn bộ, lại kịch liệt thao vào, đem cô câu đến muốn ngừng mà ngừng không được, cho đến tận khi ôm anh ngâm nga. Trên lông mi kia dính một chút nước mắt đã lâu nhưng lại không rơi xuống, tâm anh nóng hầm hập mà hôn xuống đó, nếm đến một chút ướt át, anh liếm liếm môi nói: "Quay người lại đi."
Dứt lời, côn th*t liền trượt ra bên ngoài cơ thể, Tô Yểu trở mình, mềm như bông mà ghé vào trên giường, thân thể trắng nõn như ngọ tiến sâu vào đệm chăn, nương theo ánh sáng mỏng manh càng thêm rực rỡ sáng ngời.
Lương Sở Uyên áp lên người cô, hai người thân mật dán ở bên nhau, côn th*t chen vào nộn huyệt ướt nóng, có d*m thủy từ trước nên đi vào vô cùng thông thuận, còn cuốn hai căn lông c* đi vào, khi kéo ra vừa ngứa lại vừa đau, tăng thêm vài phần khoái cảm.
Nơi này cũng thật thần kỳ. Lương Sở Uyên nghĩ.
Thao như thế nào cũng đều không buông lỏng, phù hợp hoàn mỹ với anh, tính ái phù hợp chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Tô yểu chôn đầu vào gối, cảm thấy buồn buồn, vì thế hơi ngẩng cổ, sau đó cằm tê rần, mặt bị người phía sau xoay lại. Trên môi bị cướp đoạt vô cùng vội vàng, cô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, cau mày, đầu gối không tự chủ được cong lên, hơi nâng nửa người dưới.
côn th*t thao tiến vào càng sâu, một đôi tay lại tàn sát bừa bãi ở trước ngực, Lương Sở Uyên hôn lên vành tai Tô Yểu, như là cố tình cho phép, thở dốc càng ngày càng nặng, hô hấp nặng nề lên anh liền chửi tục lung tung rối loạn.
Cái gì sướng cái gì chặt, cái gì thiếu thao cái gì thật tao, Tô Yểu nghe được