Sau khi ăn xong, hai người đi dạo dọc theo Ôn Giang.
Một cái miệng, một đôi mắt, cũng rất hòa hợp.
Di động trong túi vang lên, là tiếng chuông Tô Yểu đặt riêng cho Điền Lệ Quân. Cô ho nhẹ hai tiếng, khi nhận điện thoại âm thanh đều thay đổi: "Điền tổng."
Lương Sở Uyên cũng dừng lại theo, anh đứng cạnh dây xích bảo hộ, nhìn dòng nước phía dưới dậy bọt sóng, bên tai là ngữ khí Tô Yểu đang xử lý công việc, lời nói của cô rất ít, cơ bản đều là vâng ạ.
Anh xuất thần nghĩ, Tô Yểu ở trạng thái công tác, nơm nớp lo sợ, không thả lỏng giống như lúc nói chuyện, giống như cấp trên ở đầu bên kia là hồng thủy mãnh thú.
Cô hẳn là không thích công việc này.
Nói hơn một phút đồng hồ, Tô Yểu cúp điện thoại.
"Ngại quá."
[Công ty có việc sao?]
"Ân, cấp trên của tôi..." Việc này quá nhỏ, Tô Yểu hơi có chút thẹn thùng, "Cô ấy bảo tôi hủy hai vé xem phim đã đặt trước, nói là có việc, không thể đi."
[Phim gì vậy?]
Tô Yểu nói ra một cái tên, giải thích: "Khoảng thời gian trước có phim văn nghệ. Cấp trên của tôi có một người bạn tới Ôn thành, người bạn đó thích nghệ thuật, cô ấy cố ý sắp xếp, cũng không biết tại sao, đột nhiên muốn hủy bỏ...A, còn có chính là, cô ấy vừa nói với tôi, đến tòa nhà thế kỷ chọn bức họa kia--"
[Cuối tuần cô được nghỉ đúng không?]
Lỗ tai thình lình vang lên một thanh âm, Tô Yểu nói một nửa xoay lại, "Đúng vậy, tôi được nghỉ, làm sao vậy?"
[Vậy cô có hứng thú với bộ phim văn nghệ kia không?]
Hô hấp Tô Yểu đình trệ một giây.
Cô nghe được chính mình nói: "Tôi còn rất thích nữ chính bộ phim đó."
Lương Sở Uyên lấy tay cọ cọ chóp mũi, nhìn có điểm chột dạ: [Có lẽ chúng ta có thể nhân cơ hội chiếm một chút tiện nghi của thủ trưởng cô.]
Ánh sáng mờ mịt mông lung, nhưng lại làm say lòng người.
Sau khi ăn cơm chẳng qua chỉ uống một ly soda mà thôi, Tô Yểu hoa mắt nhìn về phía Lương Sở Uyên, lại hoảng hốt giống như bị say rượu.
Cô chớp chớp mắt: "Được a, được."
[Suất chiếu vào chủ nhật? Mấy giờ bắt đầu?]
"Hình như là 6h tối."
[Vậy tôi trước đó ở dưới lầu chờ cô được không?]
Gần như là bị đẩy đi, tiếng tim đập của Tô Yểu như trống, cô cúi đầu, nói: "Được."
Lần gặp mặt tiếp theo cứ như vậy mà được định ra.
Nhìn không tới cặp mắt kia của Lương Sở Uyên, Tô Yểu bình tĩnh lại không ít, trong phút chốc nhớ tới chính mình vừa rồi còn chưa nói xong, liền ngẩng đầu tiếp tục nói: "Đúng rồi, cấp trên của tôi vừa nói với tôi, bạn của cô ấy rất thích bức họa "Ánh trăng" kia. Tôi nghĩ, nó coi như là do anh giúp tôi chọn, nếu không có thể tôi còn ở đó rối rắm một thời gian nữa, cho nên...Cảm ơn anh."
[Bức họa "Ánh trăng" kia?]
"Đúng vậy."
Lương Sở Uyên lại có chút buồn rầu mà hạ khóe miệng: [Kỳ thật bức họa đó còn chưa đủ tốt, lúc ấy có một chỗ tôi hạ bút có hơi nặng.]
Tô Yểu: "..."
*
Hai ngày cuối tuần, trước ngày