Lương Mặc cho tới tận bây giờ cũng còn nhớ rõ chi tiết việc xảy ra vào chạng vạng ngày đó. Một khắc thái dương lặn xuống kia, cô cũng rơi vào vực sâu.
*
Tuổi trẻ chính là tài sản để làm càn.
Lương Mặc cả một đêm không ngủ, ngày hôm sau đi học vẫn là tinh thần thoải mái, ngay cả quầng thâm mắt cũng không có.
Khi ăn bữa sang Lương Sở Thương không xuống dưới. Lương Mặc ở trong xe chờ anh, đầu óc thiên mã hành không (*) mà nghĩ sai anh xuống muộn như vậy? Có phải cũng giống như cô, lăn lộn cả đêm không ngủ được hay không?
(*) thiên mã hành không: ý chỉ suy nghĩ phong phú, dồi dào, không bị bó hẹp
Sự thật là, suy nghĩ của cô đúng đến tám chín phần mười.
Nhưng mà cô là bởi vì hưng phấn còn Lương Sở Thương lại bởi vì phiền não. Thuận tiện niệm tên cô lại nghĩ tới hương vị của cô một lần.
Lương Sở Thương hiếm khi có thời điểm không đúng giờ.
Khi anh lên xe, Lương Mặc cười cười điểm điểm đồng hồ, "Anh trai, anh đến muộn mười phút."
Lương Sở Thương liếc cô một cái liền thu hồi tầm mắt, thái độ thường thường: "Ừ."
Đối phương quá mức lãnh đạm, tươi cười trên mặt Lương Mặc suýt nữa thì không giữ được, cô cứng người một chút, cẩn thận hỏi: "Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?"
Anh lại không kiên nhẫn mà nhéo nhéo mũi, "Còn tốt."
Chỗ nào là còn tốt, căn bản là không ngủ.
Lương Mặc coi như anh có rời giường khí (*), lựa chọn tha thứ cho tật xấu này của anh.
(*) rời giường khí: ý chỉ nhiều người khi ngủ dậy sẽ gắt gỏng, bực bội.
Người đã đến, xe liền lên đường. Giống như mỗi buổi sáng sớm trước kia, Lương Mặc hạ cửa sổ kính xuống lộ ra một khoảng trống. Hôm nay thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, ánh sáng phía đông bắn ra tứ phía, cô híp híp mắt, tâm tình cũng vô cùng tốt.
Gặp đèn đỏ, thân xe dừng lại, cô xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Lương Sở Thương. Anh nhắm mắt dưỡng thần, sườn mặt tuấn lãng tinh xảo, khóe môi không cười tự cong, rất là mê người.
Như là nhận ra bị người nhìn trộm, anh đột nhiên mở mắt.
Lương Mặc chật vật mà hạ mí mắt, sau đó lại cảm thấy chính mình hình như cũng không cần né tránh. Nghĩ như vậy, cô như trút được gánh nặng, xoay người ngồi xong, đôi tay ngoan ngoãn mà để ở trên đùi, cách người bên cạnh khoảng cách chỉ hai cái nắm tay.
Cô nhìn không chớp mắt về phía tài xế ở hàng ghế phía trước.
Tay phía dưới, chậm rãi, nhẹ nhàng dịch về phía bên trái.
- --Đụng phải.
Lương Sở Thương rũ mắt chăm chú nhìn cái tay nhỏ đang dịch lại gần. Trắng nõn tinh tế, móng tay màu trăng non đặc biệt rõ ràng, nhìn rất khỏe mạnh.
Chỉ là có chút lạnh.
Anh nắm chặt tay, đem toàn bộ tay cô bao vào trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay truyền đến độ ấm làm Lương Mặc cong cong khóe miệng.
Cô rất vừa lòng với mọi việc tiến triển như bây giờ.
Nhưng mà sự thật chứng minh, cô vui mừng quá sớm.
...
Buổi chiều trước khi tan học.
Tài xế nhắn tin nói trên đường xảy ra chút chuyện, sẽ đến trễ hai mươi phút. Lương Mặc liền tự chủ trương cho tài xế nghỉ, nói sẽ cùng Lương Sở Thương đi xe buýt về, nói tài xế không cần đến nữa. Tài xế nói được.
Nói chuyện với tài xế xong, Lương Mặc bước chân nhẹ nhàng mà chạy về hướng khu nhà ba tầng, nghĩ tự đi tìm Lương Sở Thương cùng nhau về nhà.
Cô cũng không nhận ra tâm cảnh của chính mình có biến hóa.
Hiện tại cô giống như con chim nhỏ tự do, thần thái sáng láng, uyển chuyển nhẹ nhàng lại linh động, so với cái đầu gỗ nặng nề ngày thường kia hoàn toàn khác biệt -- cô rốt cuộc sống lại rồi.
Đứng ở cửa ngó nghiêng trước sau nửa ngày, Lương mặc vẫn không nhìn thấy thân ảnh Lương Sở Thương, ngược lại khiến cho các học sinh khác chú ý đến.
"Ai, em gái đến tìm ai vậy?"
Người nói chuyện là nam sinh ở gần Lương Mặc nhất, đỉnh đầu có một nhúm tóc đỏ, thế nhưng lại không bị thầy giám thị bắt, còn vững vàng mà ngồi ở vị trí trọng điểm của lớp.
Lương Mặc nghĩ nghĩ, đè tiếng hỏi: "Cho em hỏi Lương Sở Thương có ở đây không?"
Nam sinh nghe xong, vẻ mặt như đã biết trước,