Từ một khắc vào Lương gia kia, Lương Mặc liền biết, tự do trở thành món hàng xa xỉ.
Bởi vì không sinh được con, mẹ nuôi đối với cô có dục vọng khống chế làm người giận sôi. Không được về muộn, không được thi kém, không được tùy tiện kết giao bạn bè, không được mặc quần áo hở hang, không được trang điểm...Cô nhất nhất làm theo, làm chính mình biến thành bộ dáng vừa lòng nhất trong mắt người khác.
Thẳng đến khi Lương Sở Cùng xuất hiện.
Lương Mặc không có một chút vui vẻ nào. Theo bụng mẹ nuôi từng ngày lớn lên, cô bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, cả đêm đều gặp ác mộng, sợ lần thứ hai bị đuổi ra khỏi nhà.
So sánh với việc bị khống chế, cô càng ghét việc bị vứt bỏ.
Vì thế, cô cố gắng làm càng tốt hơn trước kia, tốt đến mức không ai có thể tìm ra sai lầm.
Nhưng chính là biểu hiện thật sự quá tốt, mẹ nuôi trong lúc mang thai thần kinh mẫn cảm nổi lên ý thức nguy cơ. Bà ta đã không còn trẻ nữa, lần này nếu mất đi đứa bé trong bụng căn bản sẽ không chờ được đến cơ hội tiếp theo--
Bà ta cần tiễn Lương Mặc đi.
Cha nuôi rơi vào thế khó xử, may mà cuối cùng Lương lão gia tử không nhìn được nữa, chủ động đem Lương Mặc nhận về bên người.
Trước khi lên xe, Lương Mặc nhìn về phía căn nhà mình đã ở mười năm lần cuối cùng, lại không cảm nhận được chút lưu luyến cùng nhớ nhung nào.
"Các người căn bản là không yêu con."
Nhớ lại chính mình ngày hôm ấy nói ra câu nói lên án đó khi đối diện với biểu tình của hai người, cảnh giác mà chết lặng, Lương Mặc cảm thấy chính mình giống như quả bóng cao su bị tiết khí, mặt ngoài căng đầy nhưng trên thực tế vẫn là hơi nhéo liền bẹp xuống, kẻ thất bại mặc người xâu xé.
Khi còn nhỏ đã bị bỏ rơi một lần, lần này lại tiếp tục, cô hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn.
Cô cần cấp bách cây trụ tinh thần.
Lương Sở Thương.
Lương gia có thói quen một tháng sẽ có một lần liên hoan gia đình, chỉ cần là người Lương gia, nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì tới ngày đó đều phải tới.
Nhưng Lương Sở Thương là trường hợp đặc biệt. Quanh năm suốt tháng, số lần anh tham dự buổi liên hoan kia không vượt qua ba lần.
Sau lại bởi vì liên quan đến thân thể lão gia tử, số lần liên hoan gia đình chợt giảm, biến thành ba tháng một lần. Ít có vài lần liên hoan, có một lần, Lương Mặc mặc quần cao bồi dài. Hai chân bị bao kín mít, lại đem ưu thế triển lộ đến nhìn không sót thứ gì, là cái quần cô vừa ý nhất.
Mẹ nuôi không cho cô mặc váy ngắn trên đầu gối, càng không được mặt quần đùi mát mẻ. Tủ quần áo của cô, tất cả đều là quần dài nghìn điều như một, có duy nhất một cái váy màu lam, cũng là cô trộm mua để tự tặng sinh nhật chính mình.
Vừa vặn lần đó, Lương Sở Thương cũng ở.
Cô chú ý tới ánh mắt của Lương Sở Thương.
Chỉ có lúc nhìn chân cô, ánh sáng trong con ngươi của anh mới có dao động.
So với khi xem mặt cô