Độc Nhĩ Kha nghỉ ngơi tu luyện một canh giờ rưỡi thì mở mắt ra, có người đến tìm hắn thông báo đã tới thời gian hắn thi đấu.
Độc Nhĩ Kha mở của thẳng bước tiến ra đấu võ đài, trên võ đài đã thấy Thiết Cuồng Sa đang khoanh tay đứng sẵn chờ hắn.
Độc Nhĩ Kha bước tới thì Thiết Cuông Sa mở mắt nhìn hắn, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, khuôn mặt càng thêm bặm trợn dữ dằn.
Thiết Cuồng Sa nói:
- Ngươi tới muộn.
- Ta không phải tới muộn mà là ngươi đến sớm.
Với lại trận chiến còn chưa bắt đầu mà.
Độc Nhĩ Kha bình tĩnh nói.
- Là ta đến sớm.
Thiết Cuồng Sa nói.
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Trận này ta sẽ không nương từ, nếu thua trong tay ta ngươi nhất định sẽ thua thảm.
Đừng nghĩ tới việc lành lặn mà rời khỏi đây.
- Ngươi cũng tự tin quá đó.
Độc Nhĩ Kha híp mắt, giọng nói lạnh đi nói.
Nói xong hai người đều chuẩn bị, Độc Nhĩ Kha thì không gì ngoài hai tay không, chỉ có súc lực mà thôi.
Còn Thiết Cuồng Sa thì lấy ra một cái găng tay, cái găng tay nhìn khá mỏng, lớp trên lại có một lớp gai nhọn như kim, bề ngoài của nó lại ánh lên màu hoàng kim lấp lánh.
Thiết Cuồng Sa tu luyện chính là một môn võ ngạnh công, đó chính là Thiết Sa chưởng.
Thiết Sa chưởng là một môn công phu rèn luyện do bàn tay mà ra, nó thuộc về môn Ngạnh công trong võ thuật.
Thiết Sa chưởng là loại công phu ngoài âm trong dương, uy lực âm dương có đủ khi đánh ra thì mềm mại, và chỉ phát kình khi va chạm mục tiêu.
Mỗi khi phát kình các khớp xương đều buông lỏng cho nên uy lực rất lớn và biến hóa.
Thiết Cuồng Sa đã rèn luyện môn Thiết Sa chưởng này đã hơn mười tám năm, và cũng đã tu luyện đại thành.
Mỗi ngày hắn đều luyện tập gấp hai lần người bình thường, một ngày Thiết Cuồng Sa phải dậy sớm và đánh lên bao cát trộn lỗn lượng thuốc cô đặc lại hai vạn lần.
Mỗi lần luyện hắn đều dùng tay không, vậy mà giờ này hắn lại dùng gang tay, tren gang tay lại có gai ngọn.
Hiển nhiên hắn quyết hạ gục Độc Nhĩ Kha, tung ra đòn mạnh nhất của mình, không hạ thủ lưu tình.
Độc Nhĩ Kha ngưng trọng vạn phần, hắn cảm giác lần này đánh với Thiết Cuồng Sa còn nghiêm trọng hơn với Tam Hổ nhiều.
Nhưng sâu trong mắt hắn là quyết tâm và chiến ý lẫm liệt.
nắm tay càng ngày càng siết chặt, khiến cho da tay cũng trắng bệch ra.
Thấy hai người chuẩn bị xong, trọng tài cũng đã tuyên bố trận đấu bắt đầu.
- Thiết Sa chưởng – Phách Pháp.
Lời vừa hô lên, Thiết Cuồng Sa đã lao tới Độc Nhĩ Kha cả người phóng lên cao hơn một thước, sau đó khi gần tới thì bỗng nhiên bàn tay hắn xòe ra, giơ ngang chân mày, sau đó cánh tay tựa như vô lực buông rơi chưởng úp xuống Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha nhìn một chưởng này nhìn như mềm mại, không hề có chút lực nào, không có một tí sức nào, chỉ cần hắn gạt nhẹ là có thể đánh tan một chiêu này của Thiết Cuồng Sa, nhưng Độc Nhĩ Kha lại không nghĩ như vậy, hắn cảm giác một chiêu này của Thiết Cuồng Sa không hề đơn giản, trong đó ẩn chứa nguy cơ trùng trùng.
Độc Nhĩ Kha không dám chậm trễ, hắn một quyền vung cao, Phá Sát quyền đấm thẳng tới Phách Pháp của Thiết Cuồng Sa.
Bụp.
Không có va chạm mạnh mẽ, chỉ có tiếng bụp nho nhỏ vang lên, vừa đánh vào Phách Pháp thì Độc Nhĩ Kha cảm giác một quyền của hắn như đánh vào một bao vải bông, nhưng lại không hẳn lại là bông,