Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì càng cảm thấy tình thế không ổn rồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Cám ơn đại trưởng lão đã khích lệ.
Đại trưởng lão nghe vậy thì lắc đầu, ánh mắt găm thẳng Độc Nhĩ Kha, nói:
- Ngươi không cần cảm ơn ta, ta cũng chẳng làm gì cho ngươi, ta chỉ khen đúng một câu mà thôi.
Với lại ngươi rất xứng đáng.
Nói tới đây lão hơi dừng lại một chút rồi nói:
- Ta hôm nay muốn bàn với ngươi một chuyện.
Độc Nhĩ Kha cười cười nhiệt thành nói:
- Không biết đại trưởng lão có gì phân phó, nếu như vãn bối có thể làm được quyết không chối từ.
Đại trưởng lão cười to một câu nói:
- Cũng không phải phân phó gì ngươi, chỉ là ta rất thưởng thức tính cách và con người của ngươi mà thôi.
Độc Nhĩ Kha nghe tới đây thì trầm lặng không nói, ánh mắt vẫn như chờ đợi đại trưởng lão nói tiếp, nhưng dù vậy trong lòng hắn đang tìm kế sách chối từ.
- Ngươi tu luyện là độc công phải không?
- Đúng vậy.
- Ta cũng không hỏi ngươi tu luyện công pháp gì? Chỉ là ngươi cũng biết ta là người của Độc Tông đúng không? Ngươi cũng biết người như ngươi Độc Tông ta rất cần.
Đại trưởng lão đã có chút tha thiết.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, cũng không nói gì, giờ phút này im lặng chính là vàng.
Đại trưởng lão thấy vậy thì lắc đầu nói tiếp.
- Lão phu từ trước tới giờ chưa từng thu đệ tử.
Lão phu thấy ngươi rất có tiềm lực, lại rất thưởng thức ngươi.
Nói tới đây mục quang của lão chiếu thẳng tới Độc Nhĩ Kha, ánh mắt giống như muốn đọc ra nội tâm của Độc Nhĩ Kha vậy.
Lão nói tiếp:
- Ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?
Độc Nhĩ Kha nghe tới đây thì trầm tư, sau đó lúc thì lắc đầu khiến cho đại trưởng lão giật thót tim, lúc thì gật đầu khiến cho lão vui mừng.
Nhìn vẻ mặt như tranh đấu của Độc Nhĩ Kha khiến cho trong lòng Phả Lai cũng không yên, giống như lo sợ Độc Nhĩ Kha từ chối hắn, lại vui mừng khi Độc Nhĩ Kha đồng ý hắn.
Hắn đã chứng kiến trận đấu của Độc Nhĩ Kha với Lỗ Khắc, hắn cũng nhìn ra Độc Nhĩ Kha chỉ có cảnh giới Linh Tướng mới đột phá không bao lâu, lại biết Độc Nhĩ Kha tu luyện kiêm tu thể luyện và độc công.
Bây giờ dưới sự ám sát của hai tên sát thủ mà Độc Nhĩ Kha vẫn không hề hấn gì, đánh cho hai tên sát thủ phải bỏ chạy, điều này khiến cho đại trưởng lão Phả Lai cũng có phần bội phục bản lĩnh của Độc Nhĩ Kha.
Hắn nhận định Độc Nhĩ Kha là một viên ngọc thô, cần phải mài dũa, nhất định phải được hắn thu vào tay.
Một lúc sau Độc Nhĩ Kha thở dài nhìn đại trưởng lão Phả Lai nói:
- Đại trưởng lão, vãn bối thực sự muốn nhận ngài làm sư phụ, nhưng mà vãn bối có nỗi khổ, không thể đồng ý được.
Đại trưởng lão nghe vậy thì không khỏi than thở một phen, sau đó hỏi:
- Ngươi có nỗi khổ nào cứ nói ra, nếu làm được ta sẽ làm giúp ngươi.
Độc Nhĩ Kha tỏ vẻ buồn bã nói:
- Vãn bối thực sự đã có sư tôn rồi, vãn bối không thể làm trái đạo lý nhận đại trưởng lão làm sư phụ.
Vãn bối thực sự rất tiếc, nếu như hai người chúng ta sớm có duyên thì vãn bối rất mong làm đệ tử của đại trưởng lão.
Đại trưởng lão Phả Lai thở dài, trong lòng lại có chút giận dữ vị sư tôn kia của Độc Nhĩ Kha, sao mà số hắn tốt thế lại có thể thu được một đệ tử tuyệt hảo như vậy.
Trong lòng đại trưởng lão cũng dấy lên ác ý muốn tiêu diệt vị sư tôn kia của Độc Nhĩ Kha để chiếm Độc Nhĩ Kha vào tay.
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị hắn dằn xuống.
Phả Lai hướng Độc Nhĩ Kha hỏi:
- Thật đáng tiếc, không biết ngươi có thể cho ta biết sư danh của ngươi không?
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì ánh mắt có chút u buồn, gương mặt quay về phía cửa