Độc Nhĩ Kha lại lần nữa há hốc miệng với câu trả lời của nàng.
- Vậy nàng tới đây làm gì?
- Ai bảo ta đến đây là cứ phải đánh nhau với ngươi? Với lại ngươi phải gọi ta là Dã tỷ tỷ.
Dã Nhi miệng cười, ánh mắt láo liên liếc ngang liếc xéo Độc Nhĩ Kha.
- Nói vậy thì trận đấu này phải làm sao?
Độc Nhĩ Kha trong lòng không đồng tình với câu nói của Dã Nhi, nhưng lại bị tình huống này làm cho bối rối không biết làm thế nào, chỉ thừ người ra.
- Còn làm thế nào nữa? Còn không phải ngươi nhận thua với Dã tỷ tỷ ta sao?
Dã Nhi hai mắt đảo vòng, ánh mắt lóe lên sự liếm lỉnh, nói.
- Tại sao?
Độc Nhĩ Kha nghi vấn hỏi theo tiềm thức.
- Tại vì ngươi là tiểu đệ đệ của ta, còn ta là Dã tỷ tỷ của ngươi.
- Ai nói ta là tiểu đệ đệ của ngươi, ta gọi ngươi là tỷ tỷ khi nào.
- Ách.
Lần này đến lượt Dã Nhi ách lên một tiếng, đúng là bị câu nói của Độc Nhĩ Kha khiến cho nghẹn họng, miệng cũng chụm lại, nhưng rất nhanh nàng lại một vẻ cười cười như trước nói:
- Chẳng nhẽ tiểu đệ đệ không thấy Dã tỷ tỷ ta là phận con gái yếu nhược, làm sao có sức đánh với một người trai tráng khỏe mạnh như đệ chứ? Hay là đệ cứ nhường ta, nhận thua đi.
- Không được.
Độc Nhĩ Kha phản xạ nói ra.
Dã Nhi nhìn biểu hiện của Độc Nhĩ Kha thì càng cười tươi hơn, cái ngực cũng ưỡn ra, ánh mặt lộ vẻ phong tình nói:
- Vì sao? Chẳng nhẽ ta không đẹp sao?
- Đẹp thì sao? Không đẹp thì sao? Chẳng nhẽ đẹp là ta phải nhường nàng hay sao?
Độc Nhĩ Kha lúc này bỗng nhiên trở nên trấn định, chỉ là ánh mắt lại găm vào bộ ngực cao vút của Dã Nhi.
Chẳng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì?
- Tiểu đệ đệ nói vậy là không nể mặt Dã tỷ tỷ ta rồi.
Dã Nhi bỗng nhiên lấy lại tư thế, ánh mắt đảo một cái, vẻ cười nham hiểm nói.
- Đúng vậy.
Độc Nhĩ Kha gật đầu.
- Cũng nên bắt đầu thôi.
Nói xong hắn quay sang trọng tài nói.
Trọng tài gật đầu, đang định cho bắt đầu thì Dã Nhi lên tiếng cản lại:
- Chờ chút.
- Còn gì nữa?
Cả hai đồng thanh hỏi.
- Một trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Dã Nhi giơ ra một ngón tay, miệng nhếch lên nhẹ giọng nói.
- Là sao?
Độc Nhĩ Kha mờ mịt hỏi, vừa hỏi xong thì hắn dường như hiểu ra, nhưng ngay sau đó hắn lắc đầu.
Nhìn biểu hiện của Độc Nhĩ Kha, Dã Nhi bĩu môi một cái, nói:
- Chín mươi vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.
Độc Nhĩ Kha hơi trầm tư một chút sau đó vẫn lắc đầu.
- Không được.
- Tám mươi vạn.
Dã nhi giơ lên tám ngón tay, vẻ mặt có chút làm nũng nói.
Độc Nhĩ Kha vẫn lắc đầu từ chối.
- Năm mươi vạn.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu.
Vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
- Bốn mươi vạn.
Lắc đầu.
- Ba mươi vạn, đây là cái giá cuối cùng.
Không phải là cái tên Lạc Quan kia còn có mười vạn hay sao?
- Ách.
Độc Nhĩ Kha ách lên một tiếng, giờ mới biết thì ra cô nàng này biết được tin tức Lạc Quan công tử kia làm tiền hắn, giờ thì tới lượt nàng đi làm tiền.
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, Độc Nhĩ Kha gật đầu nói:
- Vậy đi, ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Nàng hãy tuyên bố nhận thua đi.
Dã Nhi nghe vậy thì dửng dưng nói:
- Vội gì? Tiểu đệ đệ trước tiên hãy gọi ta một tiếng tỷ tỷ cái đã.
- Không được.
Độc Nhĩ Kha kiên quyết nói.
- Không được vậy thì thôi đi.
Dã Nhi một bộ làm cao, dường như không để cuộc giao dịch trong mắt.
Độc Nhĩ Kha híp mắt lại, gật đầu nói:
- Vậy thì đánh đi.
- Đánh, đánh, đánh cái gì? Ngươi và cái tên chết tiệt Tác Đạt kia chỉ biết đánh mà thôi.
Không biết người ta là nữ tử yếu đuối vậy mà còn ra tay nặng như vậy.
- Ách.
Độc Nhĩ Kha và trọng tài gần đó cũng ách lên một tiếng, Độc Nhĩ Kha trong lòng cười thầm.
Ngươi mà yếu đuối cái gì, ngươi mà yếu đuối thì trong này chẳng có ai là mạnh mẽ hết.
- Vậy thì rốt cuộc đánh hay không đánh.
Độc Nhĩ Kha có chút bối rối.
- Không đánh.
Dã Nhi một mực quả quyết.
nói xong nàng bống nhiên hòa hoãn một cái rồi nói:
- Thôi bỏ đi, vậy thì trước tiên ngươi giao Linh Thạch ra đây, sau đó phải cùng với Dã tỷ tỷ ra đi dạo phố một phòng.
Nét mặt của nàng có chút có chút cô đơn hiếm thấy, nhưng lại rất nhanh bị nàng giấu đi, nhưng điều này vẫn lọt vào ánh mắt Độc Nhĩ Kha.
Trong lòng Độc Nhĩ Kha bỗng nhiên run lên một tiếng nói:
- Được, một lời quyết định.
Nói xong hắn vung tay lên, từ trong Giới Chỉ lấy ra một cái tử tinh tạp, sau đó lấy ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch bỏ vào tinh tạp đưa cho nàng.
Nhận được tiền, ánh mắt Dã Nhi sáng lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Ánh mắt hiện lên vẻ xảo quyệt nói:
- Bây giờ thì chúng ta đấu thôi.
- Đấu gì? Không phải chúng ta đã thỏa thuận, ta giao tiền nàng nhận thua sao?
Độc Nhĩ Kha há hốc mồm, mắt trợn trừng nói.
- Thỏa thuận? Thỏa thuận nào? Tiểu đệ đệ, đệ không bao giờ nghe người ta nói là đừng bao giờ đàm phán cùng nữ nhân à? Không nghe nữ nhân hay lật lọng à?
- Ách.
Độc Nhĩ Kha ách lên một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sát khí trào ra nhìn về phía Dã Nhi nói:
- Đã vậy thì đánh thôi.
Ta coi như không cần số Linh Thạch đó, coi như ta ngu ngốc mất về tay cô.
Hắn nói xong, quay