Độc Nhĩ Kha vừa bước ra thì nhìn thấy Dã Nhi tay đang cầm một thanh kiếm màu xám xịt lúc thì nâng lên, lúc hạ xuống, lúc nghiêng lúc thẳng giống như đắn đo gì đó.
Lúc này cửa hàng khách cũng đã vắng hẳn.
Độc Nhĩ Kha bước tới thì nàng cũng đã để ý nàng.
Độc Nhĩ Kha bắt lời trước hỏi:
- Đang định mua thanh kiếm đó sao?
- Đúng vậy, chỉ là ta còn hơi chút do dự.
Tiểu đệ đệ ngươi đến thì tốt quá, ngươi nói coi thanh kiếm này có tốt không?
Dã Nhi thấy Độc Nhĩ Kha tới thì mừng ra mặt, hí hửng kéo tay áo hắn lại, thanh kiếm xám cũng vung ra chém một cái trên không khí, sau đó lại đưa ra trước mặt Độc Nhĩ Kha hỏi.
Độc Nhĩ Kha cầm thanh kiếm ngắm nghía một lần, rồi lại nhìn hoa văn trên thanh kiếm, ước lượng trọng lượng, chất liệu của thanh kiếm sau đó gật đầu nói:
- Cũng được.
- Cũng được sao?
Dã Nhi nghi vấn, nàng không hiểu câu nói của Độc Nhĩ Kha là khen hay là chê, rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Tâm xoay chuyển, nàng hỏi:
- Theo đệ ta nên mua thanh kiếm này phải không?
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, nói:
- Ta nói là cũng được nhưng nàng không nên mua nó.
- Tại sao?
Dã Nhi hỏi.
Độc Nhĩ Kha chỉ điềm tĩnh nói:
- Không tại sao hết, chỉ là nó không đáng.
Nàng muốn kiếm tốt hơn thì ta có thể cho nàng một thanh.
Chỗ ta vừa vặn có một thanh tốt hơn thanh này.
- Đệ có? Tại sao ta không thấy ngươi dùng nó?
Dã Nhi một bụng nghi vấn.
- Ta không có vũ kỹ gì dùng vũ khí nên ta không có dùng.
Thôi không nói nữa, đợi lát nữa về ta sẽ chọn cho nàng một thanh.
Dã Nhi nghe vậy thì bĩu môi, nhưng ánh mắt láo liên đảo một vòng rồi nói:
- Trên người đệ có kiếm lại không dùng, vậy chắc là có đao, có đan dược rồi.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên là có, nếu nàng muốn ta cũng cho nàng một ít.
- Ta muốn chứ.
Còn không mau lấy ra đi.
Dã Nhi hào hứng, ngữ khí có chút đàn chị nghiêm giọng.
- Không được.
- Tại sao?
Dã Nhi hỏi.
Độc Nhĩ Kha làm một bộ quân tử, tâm xoay chuyển vài vòng nói:
- Nàng muốn ta cho nàng thì cũng được, nhưng nàng phải hứa với ta một chuyện.
- Vậy ta không cần nữa.
Dã Nhi nhìn ánh mắt quỷ quyệt của Độc Nhĩ Kha nói.
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa, điều kiện của đệ chắc chắn liên quan tới quan hệ giữa hai chúng ta.
Dã Nhi hai bím tóc rúng rính, khóe miệng cười bướng bỉnh.
- Ách, tại sao nàng biết.
- Không phải đệ đang nói cho ta biết sao?
- Ách.
Độc Nhĩ Kha tịt ngòi.
...
Hai người dằng co chuyện này một lúc thì bất chợt đã đi tới một cửa hàng lớn tiếp theo.
Cửa hàng này nhìn đặc biệt sang trọng, từ ngoài đã ngửi được mùi thơm của thảo dược và một số vị thuốc quý.
Hai người dừng lại, ngửa mặt lên nhìn thì thấy trên bảng hiệu có ghi bốn chữ “Ba Lỗ Đan Phường” bằng thiếp vàng.
Bên cạnh dòng chữ là một cái hình bình sứ nhìn rất đẹp.
- Có muốn mua một ít không?
Hai người đồng thanh hỏi đối phương một câu.
Vừa dứt lời thì cả hai ngượng ngùng, Độc Nhĩ Kha đỡ hơn một chút còn Dã Nhi thì mặt đỏ lên quay đi.
Hai người lại cùng gật đầu, sau đó tiến vào đan phường.
Khác với Thiết Khí Phường, Độc Nhĩ Kha vừa bước vào Đan phường thì có tiểu nhị ra đón tiếp, vẻ mặt niềm nở nói:
- Hai