Hắn nói xong rồi quét tới nơi hàng ghế bốn người của tứ đại gia tộc Thái Thản thành, hắn cũng không sợ họ, bởi vì Thiểm Điện dong binh đoàn cũng không nằm trong thành Thái Thản.
Họ đóng quân tại ngoại thành Thái Thản, và lại dong binh đoàn của hắn có Linh tông và có con bài bí mật nữa.
Bốn người bị hắn quét qua vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, nhưng vì vũ kĩ trung giai quá trọng yếu với gia tộc nên bọn họ đành phải theo tới cùng mà tranh đoạt.
Bốn người nhìn nhau như đạt thành hiệp ước tạm thời.
lúc này mới có người lên tiếng tiếp.
-Một vạn ba trăm hạ phẩm linh thạch.
Sở Khai nhị trưởng lão Sở gia lên tiếng.
-Một vạn tám trăm.
Tề Khang lên tiếng nhằm trả đũa Sở Khai.
Hắn cũng tăng đúng năm trăm hạ phẩm linh thạch.
-Ta ra giá một trăm trung phẩm linh thạch và một nghìn hạ phẩm linh thạch.
Trầm Nhị thiếu gia lên tiếng.
-Một vạn hai nghìn hạ phẩm linh thạch.
Triệu Vô Cực cất tiếng.
-Ha ha, vậy thì ta phải cho các vị tụt lại mới được.
Một trăm trung phẩm linh thạch, năm nghìn hạ phẩm linh thạch.
Độc Nhĩ Kha chứng kiến giá cả tăng cao mà choáng váng.
Hắn rất muốn có một môn vũ kỹ, nhất là Hàn Băng Chưởng rất phù hợp với Hàn Độc Khí của hắn.
Nhưng giá cả tăng cao làm cho hắn đau lòng.
Nhìn cảnh tranh đoạt hắn nhức đầu không thôi, hắn không muốn đắc tội với tứ đại gia tộc Thái Thản thành, lại càng không muốn đắc tội với Thiểm Điện dong binh đoàn.
Mọi người hít vào một hơi lãnh khí, cái giá này quả thực quá cao, Lý Nhã trên cao cười tươi như hoa, trong bụng mở cờ.
Thế cục này nàng rất mong muốn.
Người tứ đại gia tộc ngưng trọng, ba đại gia tộc Sở gia, Tề gia và Trầm gia đã ngồi xuống từ bỏ tranh đoạt.
Họ không có khả năng điều động số tiền lớn như vậy, đó là thu hoạch một năm của gia tộc họ.
Chỉ còn Triệu Vô Cực khuôn mặt khi trắng khi xanh, hiển nhiên rất khó coi, hắn hít lại một hơi như làm ra một quyết định lớn lao, trong mắt toát ra vẻ tàn nhẫn cất giọng:
-Một vạn tám ngàn hạ phẩm linh thạch.
Lôi Chấn Tử cười thầm, ngươi chỉ có khả năng đó sao? Nhưng dù vậy hắn vẫn lên tiếng:
-Hai trăm trung phẩm linh thạch.
Triệu Vô Cực đứng phát dậy, trầm giọng quát.
-Lôi phó đoàn trưởng, chúc mừng ngươi đã thắng.
Mong Lôi phó đoàn trưởng có thể an toàn đưa được vật nọ an toàn rời khỏi thành Thái Thản.
Lôi Chấn Tử nghe vậy thì cười thầm, muốn cướp của lão tử ư, không dễ thế đâu, hắn vẫn bình tĩnh nói:
-Cảm ơn Triệu gia chủ nhắc nhở.
Hắn nói xong cũng quét người của tam đại gia tộc, từ trong ánh mắt của họ hắn có thể thấy được vẻ tham lam và cuồng nhiệt.
“Nếu các ngươi muốn chơi thì lão tử sẽ cho các ngươi phải trả giá đắt.”
Lôi Chấn Tử quay về phía Lý Nhã rồi nói:
-Lý Nhã tiểu thư, có thể tuyên bố vật này thuộc về ta rồi không?
Lý Nhã cười duyên, phong tình vạn chủng quay xuống hỏi:
-Có vị nào trả giá cao hơn hai trăm trung phẩm linh thạch không?
Chờ một lúc lâu vẫn không có ai trả giá, đang định gõ búa thì một tiếng nói vang lên:
-Hai trăm hai mươi trung phẩm linh thạch.
Cả trường đang lặng ngắt như tờ thì tiếng nói vang lên, làm cho cả đại sảnh ồ lên, tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía người phát ra âm thanh, ngay cả Lý Nhã cũng không nhịn được nhìn về phía đó.
Đúng là người thần bí nhân kia, hắc bào nhân thần bí, người này chính là Độc Nhĩ Kha chứ còn ai vào nữa.
Khả năng của hắn giờ chỉ có thể trả giá hai trăm năm mươi trung phẩm linh thạch mà thôi.
Vừa rồi hắn đã đấu giá mua rất nhiều hạ phẩm linh thạch, hơn hai ngàn viên đều đi tong, ngoài ra tính ra còn mất tới năm mươi viên trung phẩm linh thạch.
Lôi Chấn Tử định thần nhìn lại Độc Nhĩ Kha, hắn cố ý thăm dò người thần bí sau lớp áo choàng kia như thế nào, tu vi ra sao, nhưng để hắn thất vọng là không thăm dò được gì.
Người khác phát ra khí tức linh lực ba động, nhưng Độc Nhĩ Kha hắn thì khác, hắn tu luyện là Độc Công.
Khác hẳn với ba động do linh khí gây ra, còn nữa do tác dụng của Kỳ Huyệt và Kỳ Mạch luôn thu vào trong mà không phát ra ngoài nên không phát ra ba động làm cho người ta khó thăm dò nông cạn tu vi.
Đối với người thần bí không rõ lai lịch này Lôi Chấn Tử rất kiêng kị, nhưng hắn vẫn lên tiếng phát giá:
-Hai trăm năm mươi viên trung phẩm linh thạch.
Các hạ nếu như nhường Thiểm Điện dong binh ta thì ngày sau tất hậu tạ.
“Hậu tạ cái con mẹ ngươi, ngươi không chém giết ta đã là phúc ba đời ta rồi, lại còn hậu tạ, ai mà tin chứ.
Độc Nhĩ Kha nắm chặt tay, hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn, hắn quyết muốn có Hàn Băng Chưởng này nên không thể làm khác hơn là chặn đường cướp bóc thôi!”
-Các hạ đã thắng, ta không thể trả hơn con số kia.
Nếu như Độc Nhĩ Kha biết người báo tin tung tích của hắn tại trong rừng U Minh là người của tiểu đội thuộc Thiểm Điệm binh đoàn thì hắn có cảm nghĩ gì?
-Mong các hạ hãy giữ nó cho tốt, đừng để không có mạng để hưởng.
Độc Nhĩ Kha phóng ra một câu độc ác lúc này mới ngồi phịch xuống.
Hắn vẫn còn mong chờ xem phía sau có vật phẩm nào hắn mong chờ không.
Nghe thế Lôi Chấn Tử cảm thấy hơi bất an, nhưng nghĩ tới quân bài bí mật hắn mang đi theo lần này hắn mới yên tâm lại.
Sau khi ba nhát búa gõ xuống, Lý Nhã mới tuyên bố Hàn Băng Chưởng thuộc về Lôi Chấn Tử.
-Các vị, vật phẩm tiếp theo là một bảo hạp màu đen, chúng ta đã giám định nhưng không tìm được gì, chỉ cảm thấy nó không đơn giản.
Các giám định đã tìm mọi cách mà không thể mở nó ra.
Nhưng mà có thể chắc chắn một điều là khi đem theo cái Hắc Bảo Hạp bên người thì con người khỏe mạnh, tru tà trừ bệnh.
Vừa nói thì một thị nữ bê ra một cái mâm bên trên có một cái hộp nhỏ màu đen, chỉ to hơn bàn tay một chút, lúc này Độc Nhĩ Kha vừa nhìn thấy cái Hắc Bảo Hạp đó hắn không khỏi giật mình, theo bản năng đưa tay thò vào ngực, nhưng mà cái Hắc Bảo Hạp của hắn vẫn còn đó.
Hắn thường mừng thầm, cái Hắc Bảo Hạp lần trước mang lại sự lột xác cho hắn.
thay đổi cuộc đời hắn, không biết cái này chứa bí mật gì? Hai tay siết chặt, Độc Nhĩ Kha quyết định phải đoạt bằng được cái Bảo Hạp này, cho dù phải táng gia bại sản.
Nhưng dù vậy nhưng hắn vẫn không trả giá ngay mà