Cả ba người Độc Nhĩ Kha đều hướng mục quang về phía giọng nói phát ra.
Trước mặt bọn họ là năm người, tất cả đều là nam, trong đó có một người Độc Nhĩ Kha nhận ra hắn, người này chính là Thạch Phá Sơn, bốn người còn lại thì hắn không biết.
trong năm người thì có hai người dẫn đầu, nhưng trung tâm nhất không phải là Thạch Phá Sơn là một trung niên nam tử khoảng ba tư ba lăm tuổi, nét mặt có chút giống Thạch Phá Sơn.
Không cần nói Độc Nhĩ Kha cũng biết đây chính là huynh đệ của Thạch Phá Sơn.
Ba người kia có lẽ đều là hộ vệ của hai người.
Độc Nhĩ Kha híp mắt lại, Thấu thuật phát động cảm ứng tu vi của năm người.
Thạch Phá Sơn thì không nói vẫn là Linh Tông Đại Viên Mãn, còn ba tên hộ vệ đều là Linh Tướng Đại Viên Mãn, còn kẻ cầm đầu là Linh Tôn Trung Giai.
- Là ngươi.
Độc Nhĩ Kha nhàn nhạt nói.
- Đúng vậy, là ta.
Xem ra chúng ta lại có cơ hội gặp lại.
Thạch Phá Sơn nói.
- Hắn là ai?
Trung niên nam tử dẫn đầu Thạch Phá Thiên hướng Thạch Phá Sơn hỏi.
Thạch Phá Sơn nghe vậy thì ghé tai Thạch Phá Thiên nói nhỏ điều gì đó, chỉ là Độc Nhĩ Kha thấy trong ánh mắt của hắn nhìn mình càng ngày càng lạnh lẽo lại còn có chút sát khí che dấu.
- Bọn họ là ai?
Đúng lúc này Dã Nhi cũng hướng Độc Nhĩ Kha vẻ mặt có chút hứng thú hỏi.
- Hắn là Thạch Phá Sơn, người bị ta loại ở vòng loại.
Không ngờ hôm nay lại gặp hắn.
Đúng lúc này ánh mắt năm người Thạch Phá Thiên đều đổ dồn về phía Dã Nhi, lại thấy sắc đẹp và dáng vóc bốc lửa của Dã Nhi thì Thạch Phá Thiên vẻ mặt ngợ lên, ánh mắt nhìn Dã Nhi hàm ẩn dục vọng, nhưng lại bị hắn che kỹ, nhưng những người khác thì không được như hắn vậy, không hề che dấu sự háo sắc và dục vọng mãnh liệt, đặc biệt là Thạch Phá Sơn.
Ánh mắt những người này khiến cho Dã Nhi cảm giác khó chịu, ngay cả Độc Nhĩ Kha cũng vậy.
Tuy vậy nàng lại ra vẻ không biết, trong đầu lại hiện lên một kế thế là nàng đưa tay khoác lấy tay Độc Nhĩ Kha, sau đó hướng bọn chúng hỏi:
- Các ngươi vừa rồi nói thế là sao?
Cử động của Dã Nhi khiến cho mấy người nóng mắt, đặc biệt là Thạch Phá Sơn và Thạch Phá Thiên.
Mà người khiến cho bọn hắn khó chịu lại chính là Độc Nhĩ Kha.
Thạch Phá Thiên cũng nhanh giấu đi cảm xúc nói:
- Ta chính là muốn khối đá bị rêu phủ kia.
Hắn vừa nói vừa tiến lại trước mặt thanh niên bán đồ, ánh mắt chiếu thẳng nói:
- Ta là Thạch Phá Thiên, đại thiếu gia của thạch gia gia tộc.
Hắn trả ngươi bao nhiêu, ta sẽ trả gấp đôi hắn.
Thứ ta muốn chính là khối đá rêu cùng với gốc linh thảo kia.
Thanh niên vừa nghe cái tên Thạch Phá Thiên thì trong lòng run lên, cái tên này ai trong Ba Lý thành này mà không biết chứ, hắn cũng không ngoại lệ, ác danh của người này hắn cũng nghe rất nhiều.
Lại nói Thạch gia gia tộc thì càng khỏi phải nói, chuyện này khiến hắn bị đẩy vào tình thế khó xử, nhất thời chỉ biết ậm ừ không biết nói gì.
Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Thứ ngươi muốn là vật này sao?
Vừa nói hắn đưa tay cầm lấy khối đá bị rêu bao phủ.
- Đáng tiếc thứ này ta đã mua rồi.
Dứt lời tay hắn lật một cái, khối đá rêu bị hắn thu vào giới chỉ.
- Ngươi.
Hành động của Độc Nhĩ Kha khiến cho những người này tức điên lên, Thạch Phá Sơn quát:
- Hỏa tiểu tử, ta mặc kệ ngươi đến trước hay đến sau, nhanh giao khối đá ra, khối đá này chúng ta muốn.
Ngươi có biết đắc tội với Thạch gia gia tộc chúng ta thì sẽ có hậu quả gì không?
Ánh mắt Độc Nhĩ Kha đầy lạnh lẽo quét Thạch Phá Sơn nói:
- Thứ bại tướng như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.
- Ngươi, ta phải cho ngươi trả giá về điều này.
Thạch Phá Sơn nghe vậy thì bừng bừng lửa giận, định xông lên tấn công Độc Nhĩ Kha thì bị Thạch Phá Thiên giơ tay cản lại.
- Sơn đệ, chuyện này cứ để ta lo.
- Nhưng.
- Đệ đừng tham gia, cứ đứng một bên xem ra xử lý.
Thạch Phá Thiên nói xong, mặc kệ Thạch Phá Sơn một bên, sau đó hướng Độc Nhĩ Kha chắp tay nói:
- Hỏa tiểu huynh đệ, vừa tiểu đệ Phá Sơn của ta hơi lỗ mãng một chút, bây giờ như vậy đi.
Ta nguyện ý trả gấp năm lần giá mà ngươi trả cho vị huynh đệ kia, ta chỉ cần khối thạch rêu kia, ngươi thấy thế nào?
- Không bán.
Độc Nhĩ Kha chẳng để lời của Thạch Phá Thiên vào trong đầu, chỉ lạnh nhạt đáp một câu.
- Tại sao? Ta thấy khối đá đó không có mấy giá trị, lại bị rêu mốc lâu như vậy, Hỏa tiểu huynh đệ bán cho ta gấp năm lần không phải là được lời rồi hay sao?
Thạch Phá Thiên lại hết lời khuyên bảo.
- Không có giá trị thì ngươi muốn nó làm cái gì? Chẳng nhẽ ngươi biết nó là cái gì? Ta đã nói là không bán.
Độc Nhĩ Kha một bên mỉa mai, một bên nghi hoặc, hắn cảm giác cái tên Thạch Phá Thiên này có thể biết khối đá rêu kia là cái gì.
- Tất nhiên là không biết.
Chỉ là Thạch Phá Thiên ta thích sưu tầm cổ vật nên ta muốn mua khối đá rêu này mà thôi.
Như vậy đi ta trả cho Hỏa tiểu huynh đệ một ngàn Hạ Phẩm