Dưới ánh đèn sáng chang năm người Thạch Phá Thiên từ từ rời đi, bước xuống cầu thang biến mất khỏi tầm mắt Độc Nhĩ Kha.
Bảo Lai có chút ngại ngùng đến trước mặt Độc Nhĩ Kha chắp tay xin lỗi nói:
- Thật ngại quá, để cho công tử phải gặp rắc rối tại bổn phường, ta thay mặt bổn phường xin lỗi công tử, xin công tử hãy lượng thứ.
Độc Nhĩ Kha cũng chắp tay cười nói:
- Chuyện này không liên quan gì tới Bảo Lai các hạ, chỉ là bọn họ có mắt không tròng chọc vào ta mà thôi.
Bảo Lai nghe vậy không có yên lòng mà lại càng thêm lo lắng nói:
- Công tử xin hãy cẩn thận nhóm người này.
Dù sao bọn họ cũng có Thạch gia chống lưng.
Bọn chúng rất có thể gây rắc rối cho công tử.
Độc Nhĩ Kha cười, nụ cười có chút lạnh lẽo, nắm tay cũng siết lại nói:
- Ta mong bọn chúng không nên chọc vào ta, nếu không thì bọn họ sẽ phải trả cái giá đắt.
Hắn nói xong thì quay ngoắt sang Bảo Lai, vẻ mặt lại tươi cười nói:
- Bảo Lai tiền bối, không biết linh thảo ta mua đã chuẩn bị xong chưa.
Bảo Lai thấy Độc Nhĩ Kha có ý né tránh thì cũng không nói nữa, chỉ gật đầu:
- Linh Thảo của công tử đã chuẩn bị xong.
Ta đến đây cũng là thông báo tới công tử, mời theo ta.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, đang định bước theo Bảo Lai thì chợt nhớ tới thanh niên kia, hắn bèn quay sang tên thanh niên kia nói:
- Tối mai ngươi tới chỗ ta, ta sẽ cho ngươi giải độc.
Ta đảm bảo độc tính của ngươi sẽ hoàn toàn giải xong.
Nhớ mang theo gốc linh thảo kia nữa.
Thanh niên lúc này đã mất đi sự lựa chọn, chỉ có chọn Độc Nhĩ Kha mà thôi, trong lòng không khỏi có chút hối hận.
Nhưng rất nhanh ánh mắt hắn nhìn Độc Nhĩ Kha lại trở nên nhiệt tình hơn trước.
hắn gật đầu nói:
- Được, vậy thì ngày mai giờ này ta sẽ tới chỗ ngươi.
- Được.
Độc Nhĩ Kha không nói thêm, dẫn Dã Nhi đuổi theo Bảo Lai.
Ba người tiến tới một căn phòng khách, nơi này bày biện xa hoa, trên bàn đã có người pha sẵn trà thơm, đây có lẽ là phòng chuyên dùng để tiếp khách quý của Bảo Lai.
- Mời công tử và tiểu thư ngồi.
Bảo Lai mở lời trước, mời hai người Độc Nhĩ Kha ngồi xuống.
- Đây là linh trà, hai vị xin mời dùng.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, cầm chén trà lên uống một ngụm, Dã Nhi cũng bắt chước làm theo, chỉ là động tác của nàng không được đẹp mắt lắm, một ngụm uống hết, sau đó đặt chén trà xuống cái phịch, sau đó miệng hướng Bảo Lai mở lời:
- Bảo Lai tiền bối, trà chúng ta đã uống xong, người dẫn chúng ta tới đây là có việc gì?
Bảo Lai cười, Độc Nhĩ Kha cũng cười, hai người cứ cười mà không giải thích gì.
Dã Nhi thấy vậy thì tức giận, đang định nói gì đúng lúc này có người bước vào, chỉ là người bước vào không phải một người mà là ba người, ba người này trên vai mỗi người đều vác một cái bao vải.
Mùi thảo dược thơm phức tỏa ra từ trên những cái bao đó.
Cả ba người bê ba cái bao tới trước mặt Bảo Lai rồi đặt xuống nền đất, sau đó chắp tai với lão rồi bước ra ngoài.
Độc Nhĩ Kha thấy ba bao Linh Thảo này thì sớm đã rục rịch trong lòng, hắn cảm khái sự tiện dụng của việc này, cũng như sức mạnh của đồng tiền.
trước kia để có được linh thảo hắn phải liều sống liều chết cùng Tiểu Lang dấn sâu vào U Minh sâm lâm vượt qua bao nguy hiểm, không biết bao nhiêu lần gặp hiểm cảnh sinh tử, chạy trối chết.
Vậy mà giờ này hắn chỉ nói mấy lời là đã có người mang tới cho hắn một đống lớn này.
Việc hắn phải làm chỉ là có tiền trả cho những người này mà thôi.
Bảo Lai tiến tới mở ba bao Linh Thảo ra, thì ra bên trong nó lại có nhiều bó nhỏ, trong đó đều riêng biệt đựng một loại Linh Thảo.
Đếm ra thì có tới mười một bó như vậy.
Lúc này Bảo Lai mới lấy ra một tờ giấy đưa cho Độc Nhĩ Kha.
- Công tử, đây là danh sách, số lượng và giá cả Linh Thảo mà công tử cần.
Xin công tử hãy tiến tới kiểm tra lại.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, nhìn qua một chút, sau