Dã Nhi nhìn năm cái Giới Chỉ này chỉ cười cười hạnh phúc và thỏa mãn mà tay lại không đưa ra nắm lấy.
nàng bây giờ giống như một nữ hiệp mới vừa trừ ác cho dân vậy, trong lòng hứng khởi, lại còn hưng phấn cảm thấy cực kỳ kích thích.
Lần đầu giết người có khi còn quên cả thu lấy chiến lợi phẩm nữa.
- Ngươi cứ cầm lấy, ta không lấy.
Chúng ta cứ đi tới chỗ ngươi trước rồi nói.
- Nàng không về sao?
Độc Nhĩ Kha hơi nghi hoặc hỏi.
- Tại sao ta phải về?
Dã Nhi trợn mắt lên.
- Chuyện này.
Độc Nhĩ Kha có chút bất đắc dĩ, chẳng nhẽ nói thẳng ra chúng ta vừa mới giết người, còn không nhanh chia tay đường ai nấy đi hay sao?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng thời gian giờ đã có chút cấp bách, Độc Nhĩ Kha dẫn theo Dã Nhi chọn con đường nhỏ, vắng vẻ tiến về phía Đa Đạt khách điếm.
Hai người dọc đường vẫn không tách nhau ra, Dã Nhi theo Độc Nhĩ Kha tới tận khách điếm Đa Đạt.
Độc Nhĩ Kha không còn cách gì khác phải mời nàng vào phòng mình.
Lúc này thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng đã nửa đêm rồi.
Độc Nhĩ Kha đi lên phòng mình còn thấy tiểu nhị nằm ngủ quên trên bàn, Độc Nhĩ Kha ra hiệu Dã Nhi nhẹ nhàng tiến lên phòng mình.
Kẹt.
Độc Nhĩ Kha thấp thỏm đóng chặt cửa lại, đây là lần đầu hằn cùng người khác làm chuyện giết người cướp của, trong lòng có chút bồn chồn nơm nớp, lo sợ.
Độc Nhĩ Kha quanh sang Dã Nhi hỏi:
- Bây giờ nàng tính thế nào?
- Trước tiên ngươi cứ để ta ngồi một chút đã, đợi ta bình tĩnh lại, có nước không? Lấy cho ta một cốc.
Dã Nhi vuốt vuốt ngực, trong lòng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên nàng ở cùng phòng với một nam nhân lúc khuya thế này.
Vả lại người này lại chính là người mà cũng với nàng mới vừa rồi còn chiến đấu một trận, đã thế giết người còn bỏ trốn.
Độc Nhĩ Kha lắc lắc đầu, bất đắc dĩ, hắn quay người rời đi, một lúc sau trở lại trên tay hắn cầm một chén trà.
Độc Nhĩ Kha đưa cho Dã Nhi nói:
- Nàng hãy uống đi cho bớt sợ.
Dã Nhi nghe vậy thì trợn mắt với Độc Nhĩ Kha nói:
- Ai nói ta sợ chứ?
- Thế không sợ còn là gì?
Độc Nhĩ Kha phản bác.
- Ta chỉ có chút hồi hộp mà thôi.
Nàng nói với vẻ e thẹn hiếm có, trên mặt lại hơi đỏ hồng, nhất thời khiến cho Độc Nhĩ Kha nhìn cứ dại ra.
- Được rồi, bây giờ chúng ta phân chia chiến lợi phẩm thôi.
- Hả? sao nàng bảo nàng không cần?
Độc Nhĩ Kha há hốc mồm nói.
- Đó là lúc trước ta hơi vội vàng nên nói vậy, bây giờ nghĩ lại ta cảm thấy phải có chiến lợi phẩm mới được, dù sao ta cũng cứu ngươi một mạng đó.
Tiểu đệ đệ à, không phải chuyện này ngươi cũng tính toán với ta đó chứ?
- Thôi được rồi.
Lại giở cái giọng đó ra.
Độc Nhĩ Kha trong lòng bó tay với nàng luôn.
Dã Nhi thì lại đắc ý trong lòng, lại hối thúc Độc Nhĩ Kha lấy chiến lợi phẩm ra.
Độc Nhĩ Kha theo lời nàng đổ tất cả chiến lợi phẩm ra, hai người bắt đầu ngồi xuống kiểm kê.
Dưới đất là một đống đồ vật gồm nhiều loại.
Dã Nhi nhìn thấy thì ánh mắt lóe lên, nhìn bộ dạng giống như một thương nhân tham lam vậy.
Nhìn thấy tiền là sáng mắt, bộ dạng này Độc Nhĩ Kha không lạ lẫm gì lắm, chính là bộ dạng mà hắn lần đầu tiên thu được chiến lợi phẩm từ cuộc chiến tại Thái Thản thành.
Lúc cướp đoạt Hàn Băng Chưởng.
- Wow.
Thật là nhiều Linh Thạch, còn có cả Linh Thạch Trung Phẩm nữa kìa.
Dã Nhi nhìn đống linh thạch mà hớn hở, hai tay liên tục vốc lên, rồi cầm những viên Linh Thạch Trung Phẩm lên.
- Linh Thạch Hạ Phẩm có hai mươi vạn, Linh Thạch Trung Phẩm có hai ngàn một trăm mười ba khối.
- Đan