- Trận đấu sắp diễn ra rồi, ngươi hãy chuẩn bị đi, ta có thể chờ.
Tác Đạt lạnh nhạt nói.
- Chuyện này.
Độc Nhĩ Kha méo mồm, nhìn dáng vẻ cao to, có chút bặm trợn giang hồ của Tác Đạt mà không biết nói gì.
...
- Hai người chuẩn bị xong chưa?
Trọng tài một bên lên tiếng hỏi.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, Tác Đạt cũng đồng ý.
Trọng tài cất giọng:
- Trận đấu giữa số mười Tác Đạt và số 999 Hỏa bắt đầu.
- Xuất chiêu đi.
Tác Đạt hướng Độc Nhĩ Kha nói.
Hắn cũng không động, mà chỉ chờ Độc Nhĩ Kha xuất chiêu.
- Khoan đã.
Tác đạt huynh, chúng ta có thể thương lượng một chút đươc không?
- Thương lượng?
Tác Đạt nghi hoặc nhìn tên tiểu tử trẻ tuổi trước mặt này, từ lúc tới đến giờ cứ một bộ cười cợt không biết muốn giở trò gì?
- Cũng không phải là thương lượng.
Nói đúng ra là ta và huynh làm một cuộc giao dịch có được không?
Độc Nhĩ Kha hai tay vung ra cố diễn tả.
- Ngươi định dùng tiền mua ta?
Tác Đạt vào thẳng vấn đề.
- Ách.
Độc Nhĩ Kha há hốc miệng, nhìn cái tên bặm trợn này vậy mà lại thông minh như vậy, nhưng mà Độc Nhĩ Kha lại cười cười nói:
- Cũng không phải như vậy.
Thực ra là ta muốn Tác Đạt huynh có thể trả cho ta một ít Linh Thạch, ta sẽ để huynh không đánh mà thắng.
Thế nào?
Độc Nhĩ Kha cố gắng giải thích.
- Ngươi muốn gì, cứ nói thẳng ra.
Tác Đạt ánh mắt như kiếm, lạnh nhạt nhìn Độc Nhĩ Kha hỏi.
Độc Nhĩ Kha ra vẻ bối rối, ngón tay trỏ đưa ra, rồi cong cong lại nói:
- Cũng không có gì.
Tác Đạt huynh chỉ cần đưa cho tiểu đệ một ít linh thạch mà thôi.
Cũng không nhiều lắm, chỉ có năm mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch mà thôi, chỉ có một chút vậy mà thôi.
- Cái gì?
Tác Đạt nghe vậy thì trố mắt ra hỏi.
Độc Nhĩ Kha nge vậy thì tưởng Tác Đạt tưởng mình đòi quá nhiều, không khỏi sửa lại:
- Vậy thì bốn mươi vạn vậy.
Hắn vừa nói vừa giơ bốn ngón tay ra.
- Cái gì?
- Vậy thì ba mươi vạn.
Độc Nhĩ Kha tưởng Tác Đạt vẫn chê nhiều nên giơ ba ngón tay ra sửa lại.
Lần này Tác Đạt trố mắt ra, nhìn Độc Nhĩ Kha một cách quái lạ.
- Ách, không chịu sao? Vậy thì hai mươi vạn vậy.
Hắn lại đổi giá một lượt, nhưng mà lúc này nhìn Tác Đạt thì thấy ánh mắt của hắn nhìn mình vẫn không thay đổi, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng hắn vẫn nói vậy.
Tác Đạt bỗng nhiên trợn tròn mắt một tay chỉ thẳng Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha nhìn Tác Đạt giơ một ngón tay thì còn tưởng hắn kêu mình là mười vạn thì nói:
- Mười vạn sao? Thôi được, mười vạn.
Độc Nhĩ Kha có chút buồn phiền xua tay nói:
- Được rồi, mười vạn thì mười vạn.
Huynh trả cho ta mười vạn Hạ Phẩm Linh Thạch ta sẽ nhận thua, huynh không cần phải đấu cũng thắng.
Chức vô địch lại thuộc về huynh, vậy không phải quá hời cho huynh rồi sao?
Tác Đạt nghe vậy thì nghẹn họng, mãi mới nói lên lời:
- Ngươi không ngờ lại dám đòi tiền ta?
- Hả? Nói vậy huynh không chịu sao? Chẳng